Con Dâu Trời Phú

Chương 854




Thưa thầy, tại sao lại hỏi vậy ạ?” Hứa Trạch không hiểu, “Ai nghĩ ra quan trọng vậy sao? Phần tử khủng bố chất hết, con tin được bảo đảm an toàn, diễn tập hoàn thành mỹ mãn, mọi việc xem như kết thúc. Giờ đây hỏi những điều này có cần thiết không?”

Đây cũng là lần đầu tiên cậu ta có thái độ mạnh mẽ trước mặt huấn luyện viên.

Đàm Hi thấy lạ, nghiêng đầu qua nhìn cậu ta. Hứa Trạch cũng không để ý tới.

Thời Cảnh hơi nhíu mày.

Còn ánh mắt Lục Chinh hơi ấm trầm.

Trong phút chốc, không một ai mở miệng.

Chu Dân và Lý Khuê nhìn nhau, không khỏi thở nhẹ một tiếng.

“Có cần thiết không?” Lục Chinh hỏi ngược lại với giọng trầm thấp, sau đó là một tràng cười phía sau, cười rất to.

Hứa Trạch căng thẳng, cắn chặt răng, người cứng đờ.

“Thời Cảnh, cậu nói cho cậu ta biết, rốt cuộc có cần thiết không?”

“Mục đích thực sự của buổi diễn tập là để lấy kinh nghiệm lúc thực chiến, từ đó rèn luyện sức chiến đấu của người tập luyện, cũng như năng lực phối hợp của tiểu đội. Tóm lại, đánh nhau là phụ, cái đạt được mới là chính. Trong quá trình này, phải để lộ ra vấn đề, mới có thể có cách giải quyết vấn đề hiệu quả!”

Hứa Trạch nghe vậy, yên lặng chớp mắt, “… Huấn luyện viên, hôm nay thấy gọi bọn em qua đây để bắt lỗi ư?”

Thời Cảnh gật đầu: “Có thể nói là vậy.”

“Nếu đã vậy, tại sao còn phải hỏi chúng em?” Nói thẳng ra không phải tốt hơn sao?

Thời Cảnh nghẹn lời. Anh ta cũng không muốn hỏi, nếu được thì trực tiếp quăng thẳng đoạn video giám sát ra, cần gì phải tốn công sức như vậy?

Nhưng tình hình thực tế có chút khác, máy ghi hình được lắp đặt ở phòng khách đó do nhiệt độ cao, ẩm ướt, với bị chuột cắn, ba ngày trước khi bắt đầu diễn tập đã bị hư, vì vậy mới không quay được tình hình ở trong phòng của đội bảy.

Theo như báo cáo diễn tập của bên thứ ba, bên trong nhắc đến rất rõ, tiểu đội mười người từng ở trong phòng này hơn 10 phút, đến khi ra ngoài thì thay đổi ngay chiến lược đối địch, hoàn thành việc chuyển biến từ bị động phòng ngự thành chủ động tiến công.

Vì vậy, họ mới suy đoán, trong căn phòng ẩm ướt nóng nực đó nhất định đã xảy ra việc gì, nếu không tuyệt đối không thể liều lĩnh vậy, chủ động gây sự với phần tử khủng bố.

Việc này cũng là điểm tranh luận gay gắt của đội bảy trong diễn tập lần này.

“Nói một cách nghiêm trọng, các em tự tiện chủ trương hành động đã là xem thường quân lệnh, một khi thành lập tội danh, sẽ bị xử trí nghiêm khắc! Hôm nay gọi các em đến đây, không có ý gì khác, chỉ muốn nghe xem các em giải thích thế nào thôi.”

Thời Cảnh chỉ cần đôi ba câu đã kể rõ sự việc.

Da mặt Hứa Trạch giật liên tục. Trước khi đến cậu ta đã có dự cảm, nay dự cảm đã thành hiện thực, ngược lại khiến cậu ta thở phào nhẹ nhõm.

Đang chuẩn bị nói gì đó, Đàm Hi đã nhanh hơn cậu ta một bước…

“Là chủ ý của em.”

“Đàm Hi!” Hứa Trạch gọi tên cô một cách nghiêm nghị.

Thời Cảnh khẽ cười, không ngoài dự đoán.

Mặt Lục Chinh không có biểu hiện gì, chỉ là đôi mắt sâu kín trở nên lạnh lẽo.

“Lúc đầu, đây chỉ là suy nghĩ của một mình em, sau khi vào trong phòng, em và Hứa… Đội trưởng xảy ra mâu thuẫn, sau khi thảo luận đã quyết định sách lược thứ hai.”

Sau đó, Đàm Hi trình bày đơn giản lại quá trình xung đột.

Trình bày mạnh lạc, dùng từ trung lập, thái độ tỉnh táo như người ngoài cuộc. “… Đại khái chính là như thế.” Đàm Hi nói xong, ngồi thẳng, yên lặng đợi phản ứng của mọi người, điềm tĩnh hơn so với tưởng tượng.

Thời Cảnh than nhẹ.

Sắc mặt Lục Chinh không rõ thế nào.

Ngược lại Phó Kiều là người mở miệng đầu tiên: “Lúc quyết định như thế thì các em có ý thức được sẽ vi phạm quân lệnh của cấp trêи không?”

“Không.” Đàm Hi trả lời thành thật, eo và lưng ưỡn thẳng tắp, ánh mắt thản nhiên.

Ánh mắt Phó Kiểu lóe lên, “Chúng tôi dựa vào đâu để tin tưởng em?”

Đây là cơ hội cho Đàm Hi… giải thích sao?

Mắt Hứa Trạch sáng lên.

Người trong cuộc vẫn mang bộ dạng bình tĩnh đó, bất động như núi, chỉ nghe thấy giọng nói chậm rãi lưu loát vang lên…

“Đầu tiên, em chưa từng được huấn luyện đặc biệt, không thể định nghĩa cụ thể cái gì gọi là vi phạm quân lệnh cấp trêи. Còn những điều lệ quen thuộc bình thường của các thầy, đối với em chỉ là những tổ hợp quen thuộc của những từ xa lạ, cụ thể ám chỉ cái gì, xin lỗi, đến giờ em vẫn không thể nào hiểu được. Vì vậy, các thầy không thể yêu cầu em thực hiện với những tiêu chuẩn của một người lính chính quy được. Dù gì đến giờ phút này, em vẫn chỉ là sinh viên đến huấn luyện quân sự mà thôi.”

Không trải qua sự đối đãi cùng đẳng cấp, lại phải chịu trách nhiệm ngang bằng, có hợp lý không?

“Thật ra, cá nhân em cảm thấy, trong quá trình chấp hành nhiệm vụ nên dựa theo tình huống thực tế, dựa trêи cơ sở khả thi mà tiến hành biển báo có hiệu quả, như vậy mới có thể làm ít công to. Trong tổ chức chẳng phải dạy chúng em tình huống cụ thể phải phân tích cụ thể sao? Thưa huấn luyện viên, em đã làm sai ư?”

Ngữ điệu của Đàm Hi rất bình tĩnh, không hùng hổ dọa người, nhưng chỗ nào nên sắc bén thì nên sắc bén, điểm công kϊƈɦ cũng không hề yếu.

Làm sai ư?

Chuyện này đúng thật là khó nói.

Phủ nhận quá trình, thì chẳng khác nào gián tiếp hủy bỏ kết quả. Nhưng đội bảy lại thành công rồi, hơn nữa còn thắng rất đẹp.

Việc này tính sao đây?

Phó Kiểu rơi vào thế khó, bất giác ngẩng lên nhìn về phía Lục Chinh. Anh mới là người có quyền phát ngôn nhất.

“Em không thấy bản thân làm sai sao?” Đôi mắt người đàn ông lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp, thái độ xử lý việc công ra việc công.

Đừng nói chứ, nhìn vào cũng thấy đáng sợ lắm.

Nếu không phải Đàm Hi đã ngủ chung giường với anh, từng nghe những lời ngọt ngào, thấy dáng vẻ cưng chiều đến khó tin kia thì e rằng thật sự đã bị dọa.

Cô lắc đầu: “Em không biết mình đã sai điều gì, nếu có xin thầy chỉ ra. Nếu là lỗi của em thì em sẽ chịu trách nhiệm.”

Vài câu nói đơn giản đã dựng lên hình tượng “kẻ không biết” cho chính bản thân, bởi vì… Kẻ không biết, không có tội.

Nếu không phải tình cảnh không đúng lúc, Lục Chinh đã khen ngợi cô nhóc con này rồi.

Thời Cảnh nhìn cô với ánh mắt như nhìn sinh vật lạ, đã vào đây rồi mà còn giở trò khôn vặt nữa?

Con nhóc này thật lợi hại!