Cơn giận dữ của Thời Cảnh không hề có dấu hiệu giảm đi mà là càng ngày càng bùng nổ hơn. “Là một đội trưởng, cậu dễ dàng bỏ rơi lính của mình, như vậy có đúng không?”
“Đội ba tuy đến trước nhất, nhưng cái giá là hy sinh hai thành viên. Thành công như vậy không có ý nghĩa gì cả! Trong chiến tranh, dùng mạng người để đổi lấy sự thắng lợi là cách làm thô thiển, ngu xuẩn nhất!”
Mặt Trần Tự đỏ tới tận mang tai. Lý trí mách bảo cậu ta lúc này không nên cãi lại, giữ im lặng lắng nghe dạy dỗ, chuyện này rồi sẽ được bỏ qua.
Nhịn một lúc sẽ đổi lại sự bình yên sau này.
Nhưng cảm xúc không cam tâm giống như nuốt chửng lý trí gần như sụp đổ của cậu ta. Cuối cùng sự nông nổi chiếm thế thượng phong, những lời không suy nghĩ cứ thế mà tuôn ra…
“Chiến tranh đồng nghĩa với máu chảy và hy sinh, quá trình như thế nào vốn không quan trọng, kết quả mới là tiêu chuẩn đo lường cuối cùng. Thắng làm vua, thua làm giặc, lịch sử viết cho người chiến thắng. Nếu xem nhiệm vụ huấn luyện mỗi lần đều giống như đánh trận vậy em không cho rằng mình đã làm sai.”
Đáp lại cậu ta là một tiếng hừ lạnh nhạt: “Khá hay cho sự không biết hối cải! Kiểu đại gia như vậy, đội đặc công không dám nhận!”
Con người Trần Tự co lại, không dám nhận?
Ý gì chứ?
“Nếu cậu đã có chủ kiến như vậy còn vào quân đội để làm gì? Ở đây không có sự phản kháng, không có cự cãi, chỉ có phục tùng, phục tùng và phục tùng! Tôi nói cậu sai thì cậu sai, rõ chưa?!”
“… Rõ.” Siết chặt nắm tay, cố gắng kiềm chế.
Người sáng mắt đều có thể thấy cậu ta muốn nói nhưng không dám mở miệng.
“Tôi biết, hiện tại cậu rất không cam tâm.” Thời Cảnh cười nhạt, “Dù là vậy, tôi không ngại để cậu thấy rõ sự thật!”
Trong lòng Trần Tự lộp bộp một tiếng.
“Lúc nãy cậu nói, đội ba xuất sắc hơn các tiểu đội khác? Phải không? Ha…” Thời Cảnh lắc đầu, “Tôi thấy không phải.”
“Huấn luyện viên, sự thật ở ngay trước mắt rồi.”
“Sự thật là, đội sáu tìm được con đường khác đi tới đích đến, thuận lợi tránh khỏi dòng nước chảy siết, và thành công qua khỏi vùng đầm lầy, không hao tổn một binh một tốt.”
“Sự thật là, đội một tìm được chủ thuyền sống cạnh đó, thù lao đổi lại bằng sức lao động, cuối cùng giành được cơ hội qua sông, cả quá trình không dính tí nước vào mép áo.”
“Sự thật là, đội bảy trong quá trình đổi đường đi, xuất sắc hoàn thành một nhiệm vụ diễn tập quân sự tức thời, lấy ít thắng nhiều, tiêu diệt hết 18 tên phần tử khủng bố, thành công cứu được 24 con tin, toàn bộ thành viên trong đội không một người thương vong.”
Thời Cảnh phát ra những cú ném bom nặng ký không hề dừng lại. Toàn bộ mọi người ở hiện trường nóng hẳn lên!
Người đội ba cảm thấy khó tin.
Người đội một nhìn đội sáu và đội bảy với ánh mắt vừa tò mò vừa thấy mới mẻ.
Còn đội sáu cũng dùng ánh mắt đó nhìn lại.
Đàm Hi và Hứa Trạch nhìn nhau yên lặng. Xem ra mỗi đội trải qua những tình cảnh không giống nhau, nhưng đều thể hiện xuất sắc.
Không nói cái khác, chỉ riêng đội sáu thành công đi qua khu đầm lấy đó đã khiến cho người ta phải nhìn bằng đôi mắt khác.
Phải biết rằng, con đường đó đến bọn họ cũng không có dũng khí bước qua.
Sự nhận biết này đối với đội bảy mà nói giống như chậu nước lạnh hất vào đầu. Mười người đều giật mình, tỉnh lại trong nháy mắt.
Vốn dĩ họ còn cảm thấy có chút đắc ý, cho rằng họ đã thể hiện khá tốt. Giờ đây xem ra, đội một, đội sáu, thậm chí thực lực của đội ba cũng đã ngang tài ngang sức với họ.
Dù có áp lực, nhưng họ vẫn bình tĩnh lại, bắt đầu bước vào trạng thái phòng bị.
Vui quá hóa buồn, tuyệt đối không thể đánh mất sự cảnh giác được.
Trần Tự nghe xong, sắc mặt trắng bệch, người hơi lắc lư, bước chân lảo đảo, “Làm sao có thể…”
Đội một là đám người tạp nham. Đội sáu tuy năng lực không kém, nhưng khó mà làm nên việc gì ra hồn. Còn đội bảy, cậu ta từng thấy qua, nhưng vẫn xem thường.
Nhưng chính ba tiểu đội này lại thể hiện xuất sắc đến vậy.
Sao có thể thế được?!
Phản ứng đầu tiên của Trần Tự là hoang đường, phản ứng thứ hai là nực cười.
“Bây giờ cậu còn dám vỗ ngực mà nói đội ba xuất sắc hơn ba đội kia không?!”
Trần Tự cúi đầu, không nói gì.
Dường như sự cao ngạo cũng theo đó mà biến mất, một lúc sau, cậu ta nói, “Huấn luyện viên, xin lỗi, em sai rồi.”
Sắc mặt Thời Cảnh dịu xuống.
Toàn bộ hiện trường im như tờ.
Một hồi sau, “Lần này xem như bài học, không có ngoại lệ.”
Trần Tự: “Rõ!”
“Vào hàng đi.”
Chuyện này xem như xong.
“Bên dưới sẽ do huấn luyện viên Phó thông báo thành tích huấn luyện việt dã mang nặng lần này…”
Đàm Hi tập trung tinh thần, đôi tai vểnh lên cẩn thận nghe.
Hứa Trạch cũng tập trung, biết người biết ta thì mới trăm trận không thua được.
Nói chung, biểu hiện xuất sắc lần này gồm bốn tiểu đội: một, ba, sáu, bảy.
Trong đó đội sáu và bảy đáng chú ý nhất.
Một đội vượt qua đầm lầy, một đội hoàn thành nhiệm vụ diễn tập quân sự.
Sau khi giải tán, Đàm Hi và Hứa Trạch bị người của đội bốn và đội một vây lấy.
Còn đội ba và đội sáu vì chuyện “cướp xe” trước đó gây mâu thuẫn với đội bảy, thế nên không tiến tới, chỉ đứng nhìn ở xa xa.
Đội trưởng đội bốn là một người hoạt náo, “Anh Hứa, chị Đàm, tiểu đội của hai người thật đúng là ngầu lòi!”
Gần như toàn bộ thành viên đội bốn đểu hùa theo đội trưởng, tự nhiên lạ mà quen.
Nói được đôi ba câu mà đã gọi “Anh Hứa”, “Chị Đàm” rồi, còn có xu thế không dừng lại…
“Diễn tập quân sự đó vui không?”
“Có thật là có phần tử khủng bố không?”
“Nghe nói mấy con tin đó đều là người nhà của người trong căn cứ. Lúc mấy cậu hành động diễn có lố không đó?”
“Haiz, nếu có máy quay lại thì tốt rồi, có thể xem cho đã mắt.”