Lúc tập hợp nhớ, lúc chạy bộ nhớ, lúc ngủ nhờ, trong mơ mới có thể gặp được nhau.
Hôm nay, anh ở trước mặt em, rất chân thật.
“Lục Chinh,“ Đàm Hi gọi tên anh, ánh mắt sáng rực: “Anh có nhớ em không?”
Anh nhìn lại, bờ môi dần nở nụ cười.
Anh nói, “Nhớ.”
Bất kỳ lúc nào, mỗi phút mỗi giây.
“Sao anh không trút hết nỗi lòng với em?”
“Trút thế nào?”
“Còn phải cẩn em dạy sao?” Đàm Hi cảm thấy khó tin, “Những lời đường mật ngày thường của anh chui hết vào bụng chó rồi à?”
Nhị Gia tỏ vẻ: “Anh có sao?”
Đàm Hi trợn mắt: “Anh…”
Lục Chinh nghiêng người, chặn lấy môi cô, trao ra hết toàn bộ sự dịu dàng.
Đàm Hi ngước cổ lên đáp trả.
Quyến luyến không rời.
Mắt thấy nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, có xu thế bén lửa, Lục Chinh rung động, Đàm Hi cũng bị gợi lên hứng thú.
Đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa phá phong cảnh vang lên…
Rầm rầm rầm!
“Lão Lục, tôi biết cậu ở trong đó, mau mở cửa ra!” Là “viên kẹo” kia. Một thau nước lạnh dội xuống đầu, dập tắt mọi ngọn lửa nóng bỏng.
Lục Chinh chưa đã thèm.
Đàm Hi đẩy anh, “Được rồi…”
Trong mắt anh thoáng hiện lên đủ mọi cảm xúc như sự hết cách, bực bội, phẫn nộ vv. Nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy khỏi người cô, mặc quần vào, lại khoác áo khoác lên, mới thong thả mở cửa ra.
Trong khoảng thời gian đó, Thời Cảnh không hề ngừng nghỉ, nhất là cái miệng kia…
“Lão Lục, đây không phải là nhà cậu, nên chú ý ảnh hưởng!”
“Cậu xem bộ đội chúng ta có ai đang làm việc mà vẫn lén hẹn hò với vợ không hả? Chỉ mỗi mình cậu, không thấy ngại sao?”
“Này này này! Hai người thất đức lắm nhé, ban ngày ban mặt không thấy xấu hổ à?”
Bala bala bala…
“Câm miệng!”
Cửa mở ra, liền thấy khuôn mặt đen đến mức có thể vắt ra mục của Lục Chinh, Thời Cảnh bỗng nhiên thấy vui sướиɠ.
“Lão Lục, tôi không có quấy rầy cậu làm việc đấy chứ?” Nói năng cũng khá chân thành, nhưng đi kèm theo cái biểu cảm hả hế sung sướиɠ kia, thì liền biết anh ta có chọn lúc này để trở về.
Lục Chinh đáp lại với ánh nhìn sắc bén như dao.
Thời Cảnh cười hì hì, “Tôi nói này, cậu chặn ở cửa làm gì? Cho tôi vào đi chứ?”
Đàm Hi đã mặc xong áo khoác, sửa sang thỏa đáng mọi thứ.
Lục Chinh nhường lối.
Thời Cảnh ngông nghênh bước vào, đi thẳng đến bên giường Lục Chinh, vẻ mặt đau khổ, nói: “Chậc, nhìn ga giường nhắn chưa kia…”
Lục Chinh lạnh mặt.
Đàm Hi thì thấy chẳng sao, cười nói: “Sao nào, anh hâm mộ à?”
“Anh? Hâm mộ?” Thời Cảnh trùng hai mắt, suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên: “Nói đùa cái gì vậy?!”
“Cũng đúng.” Đàm Hi chỉnh lại cổ áo, “Cầu độc thân không thể hiểu được đâu.”
Thời Cảnh cảm thấy bị nhận 1 vạn điểm bạo kϊƈɦ.
Alo! 110 phải không…
Đàm Hi túm lấy chìa khóa, vứt cho anh ta: “Trả cho anh này.”
Kẹo Thập Cẩm nhận lấy một cách vững vàng, đột nhiên cảm thấy chột dạ liếc nhìn người anh em của mình, rất tốt… sắc mặt còn đen hơn so với lúc trước.
“À, còn thẻ thông hành nữa“.
Thời Cảnh:…
Em không thể trả hết một lần sao?
“Không phải cậu đang ở phòng chỉ huy hay sao? Qua đây làm gì?” Ánh mắt Lục Chinh sắc bén, mang theo vẻ thẩm tra.
“Căng tin nấu cơm xong rồi, kêu cậu đi ăn cơm đó!” Ánh mắt của Thời Cảnh thản nhiên, trước khi đến đã viện xong cái cớ rồi, hi hi…
“Có điện thoại bàn.” Lục Chính vạch trần chỉ trong một giây, “Gọi điện thoại chẳng phải sẽ tiện hơn sao?”
Ac… “Đích thân đến sẽ có thành ý hơn.” Mỉm cười.
Hình như nói cũng có lý, nhưng thực ra rất dễ bị bắt bẻ.
Thành ý
Thành ý chỗ nào?
Thời Cảnh chẳng phải chủ nhà, cần gì đến phiên anh ta thể hiện?
Lục Chinh cười lạnh, ánh mắt mang theo sự tường tận hiểu rõ: “Món nợ này, tôi sẽ ghi lại trước.”
Để sau xử lý.
Thời Cảnh: “…”
Đàm Hi đứng bên cạnh, mỉm cười xem kịch, chỉ thiếu điều vỗ tay khen hay mà thôi.
Kẹo Thập Cẩm bỗng thấy thế lương, cho nên, hai vợ chồng nhà này định đồng lòng chống dịch hay sao?
“Không phải đến gọi tôi đi ăn cơm sao?”
“… “
“Đi thôi.” Lục Chinh ôm eo Đàm Hi, ôm cô đi ra ngoài.
Thời Cảnh hơi ngơ ngác.
Đàm Hi cũng ngơ ngác, xoay đầu lại hỏi: “Em cũng đi?”
“Em muốn đi không?” Lục Chinh hỏi ngược lại.
“Có món ngon không?”
Lục Chinh không rõ, xoay sang nhìn Thời Cảnh.
Kẻ sau cũng không biết rõ, nhưng ít ra cũng rành hơn Lục Chinh một chút xíu, “Căng tin nhỏ của tòa nhà chỉ huy, mỗi ngày đều có thực phẩm tươi ngon, vả lại không phải kiểu xào chảo lớn, toàn bộ đều bày ra dĩa nhỏ.”
Đàm Hi hơi động lòng, con sâu ham ăn đang kháng nghị.
Khoảng thời gian qua, cơm canh ở căng tin lớn ngược cố thê thảm, nuốt thì cũng nuốt được, nhưng lại không nếm ra được mùi vị gì, không nói đến mùi vị hương sắc đầy đủ, có khi còn không cho muối vào, trong miệng nhạt tuếch.
“Muốn biết có món ngon hay không, thì tự đi xem thử đi.” Thời Cảnh dụ dỗ.
Đàm Hi cắn răng, đi thì đi, ai sợ ai?
Đợi đến được “căng tin nhỏ” trong truyền thuyết, Đàm Hi mới phát hiện ra không chỉ có mỗi Lục Chinh và Thời Cảnh, Phó Kiều, Chu Dân và Lý Khuê đều đã đợi ở bên trong.
Đàm Hi như bị điện giật, vùng khỏi tay của Lục Chinh.
Lục Chinh tỏ vẻ khó hiểu.
“Khụ… chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút, khiêm tốn một chút…”
Đùa à!
Đây mới là ngày huấn luyện quân sự thứ bảy, còn lại 13 ngày, gần nửa tháng. Nếu để ba người này biết quan hệ giữa cô và Lục Chinh, đến lúc đó thì thật sự sẽ khó xử lắm.
“Còn anh nữa, Kẹo Thập Cẩm! Kín miệng một chút cho em. Bà đây còn muốn tiếp tục lăn lộn, anh đừng làm bừa, nghe thấy chưa?!”
Thời Cảnh chắp tay, “Tuân mệnh, Nữ đại vương!”
Đàm Hi nhìn dáng vẻ đùa giỡn của anh ta, tức đến bật cười.
Chu Dân là người đầu tiên phát giác ra động tĩnh nơi cửa, “Đến rồi!”
Phó Kiêu và Lý Khuế đứng dậy, ra đón: “Lục Tướng, Đội trưởng Thời, mời vào trong.”
Hai người lần lượt vào cửa, thế là Đàm Hi trốn phía sau bị lộ ra, Chu Dân liếc thấy, kinh ngạc hố lên: “Sao lại là em?”
Nhất thời, tầm mắt Phó Kiều và Lý Khuế đều bị thu hút nhìn tới.