Đàm Hi không đáp lại, Thẩm Hàn cũng không lên tiếng.
Lời Phó Kiều như tiếng sét đánh bên tai, lực uy hϊế͙p͙ mạnh mẽ, nhưng người trong cuộc không đáp lại nên tình thế trở nên có chút lúng túng.
“Đàm Hi, tôi hỏi em có nghe thấy không?!” Lần này chỉ mặt luôn.
“À, thì ra vừa rồi là huấn luyện viên hỏi em sao.” Cô gật đầu nói. “Đương nhiên nghe thấy rồi.”
Cô có điếc đầu.
Mặt mày Phó Kiểu không chút tình cảm hỏi, “Tại sao lại đánh nhau?”
Ánh mắt Đàm Hi hơi lóe.
“Nói!”
“Thưa thầy! Vai em đau, rất rất rất đau…” Nói xong liền “ai da” một tiếng bật ngửa ra sau.
Chu Dân và Lý Khuê nhanh chóng lùi lại phía sau, Đàm Hi liền ngã thẳng xuống đất.
Phó Kiểu mặt mày xanh lè, đảo mắt nhìn sang Thẩm Hàn, “Em nói đi, tại sao lại đánh nhau?”
Thẩm Hàn che lấy phần cùi chỏ, bây giờ hình như lại không đau lắm nữa rồi…
Đợi đã!
Trong chớp nhoáng, dường như cô ta đã nghĩ ra cái gì đó!
Phân cần tháo cốt thủ chó má gì chứ, rõ ràng chỉ là cầm ná thuật* thôi mà!
* Cẩm ná thuật: Động tác lợi dụng quy luật hoạt động các khớp, bộ phận yếu hại của cơ thể người để tóm, bắt, nắm, khống chế đối phương.
Mẹ kiếp! Con ranh thối tha Đàm Hi, thế mà dám lừa mình ư?!
Quan trọng là cô ta lại còn tin nữa chứ…
Đang lúc não nề thì đột nhiên nghe Phó Kiêu hỏi, Thẩm Hàn nhìn qua, chỉ ngay vào Đàm Hi: “Cô ta đã đẩy bạn của em!”
“Vì vậy, không phải do em ra tay trước phải không?”
Thẩm Hàn lập tức im lặng, thật ra cô ta rất muốn gật đầu, nhưng lại không muốn nói dối, thế nên chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Lúc này, Phòng Tiểu Nhã và Chân Quả Quả đã vọt tới trước mặt Phó Kiều, “Thưa huấn luận viên, là do bạn tóc xanh này ra tay trước!
“Cô ta cứ quấn lấy đòi phải đánh nhau với Đàm Hi mới được.”
“Đàm Hi thật ra đã không để ý tới rồi, nhưng bạn tóc xanh này cứ bám lấy, còn nói… không ra tay thì sẽ ép Hi Hi ra tay!”
Phó Kiểu nghe xong, ánh mắt sắc bén liền đảo qua đám sinh viên đang vây xem.
“Ai nói nghe xem, tình huống như bạn này đã nói sao?”
Một chốc yên lặng, sau đó mồm năm miệng mười.
“Không biết ai ra tay trước ạ. Lúc em qua đây thì bọn họ đã đánh nhau rồi.”
“Em cũng chỉ thấy có người bu vào mới vào xem cho vui thôi…”
“Dù sao thì các bạn tóc xanh này ngang ngược lắm, ra đòn đều dùng hết sức lực như thể muốn đánh chết đối phương ấy.”
“Đúng vậy! Bạn tóc xanh này còn nói rất nhiều những lời khiêu khích nữa.”
“Em cũng nghe thấy!”
Thấy sự việc phát triển theo hướng ngả về bên kia, Thẩm Hàn mím môi càng ngày càng chặt. Mấy người này nói không sai, đúng là cô ta đã khiêu khích Đàm Hi, còn ra sức trong lúc đánh nhau nữa.
Vì vậy, cô ta vốn chẳng có lý do gì để phản bác lại cả.
Cô ta cũng không quen nói đen thành trắng, thế nên chỉ có thể trơ mắt nhìn đám đông vạch trần mình.
Thấy mặt mày huấn luận viên càng ngày càng tối sầm, xem ra hình phạt là không thể thiếu rồi.
Thôi kệ, phạt thì phạt!
“Là vậy sao?” Phó Kiểu mở miệng lần nữa, xác nhận với Thẩm Hàn.
Cắn chặt môi dưới, đang tính gật đầu mở miệng thừa nhận thì Đàm Hi lại chậm rãi chen lời vào…
Cô nói, “Đương nhiên không phải.”
Ánh mắt mọi người đều tập trung về cô. Thẩm Hàn cũng không ngoại lệ.
Chỉ thấy cô gái lúc nãy còn ôm bả vai rêи đau vang trời từ dưới đất ngồi dậy, phủi bụi vài cái, đi tới trước mặt Thẩm Hàn.
“Cô còn định nằm đó đến khi nào? Giả bộ tàn tật đến nghiện luôn rồi hả?” Giọng điệu của Đàm Hi không hề hiền lành.
Thẩm Hàn hơi đơ, lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra cùi chỏ trái đã… không đau nữa?
Cô ta cẩn thận động đậy vài cái, từ những cử động nhẹ nhàng rồi vung tay mạnh hơn, đúng là không còn một chút cảm giác đau nào cả.
Thẩm Hàn ngẩn ngơ nhìn về phía Đàm Hi, “này…” là sao?
Không đợi cô ta nói hết câu thì đã có một cánh tay trắng nõn vươn ra trước mặt, “Đứng dậy nào, con sâu lông xanh.”
Thẩm Hàn sững sờ.
“Cô choáng váng rồi hả? Thích nằm thì nằm đi.” Nói xong liền thu tay lại.
Thẩm Hàn nắm lấy theo phản xạ bản năng, đợi đến khi tỉnh táo lại thì chính bản thân cô ta cũng cảm thấy không thể tin được.
Đàm Hi hơi dùng sức. Thẩm Hàn theo thế đứng lên, phủi mấy cọng cỏ cỏ dính trêи người xuống.
“Thưa huấn luyện viên, ai bảo chúng em đánh nhau ạ? Tụi em chỉ là so tài thôi.” Đàm Hi nhìn Phó Kiều, trần thuật lại một cách nhẹ nhàng bâng quơ.
Thẩm Hàn thầm giật mình.
“So tài?” Chỉ có mình Phó Kiêu hỏi ngược lại, bờ môi chơi hiện nụ cười lạnh.
Đàm Hi không nói gì cả mà khẽ đẩy Thẩm Hàn.
Thẩm Hàn gật đầu, cả người như lọt vào sương mù. “Đúng vậy, tụi em chỉ so… tài thôi.”
“Giỏi cho một câu so tài!” Sắc mặt Phó Kiêu trầm xuống, lạnh lùng lên tiếng.
Mắt Đàm Hi nhìn xuống mũi, mũi hướng về tim.
Thẩm Hàn bắt chước y chang.
Dù sao cũng cùng một giuộc!
“Đang là thời gian nghỉ giải lao, ai cho mấy em so tài hả?”
“Báo cáo!” Sắc mặt Đàm Hi nghiêm túc, “Không ai cả, là tự bọn em muốn.” Cô quay qua đưa mắt ngấm ra hiệu với Thẩm Hàn.
Thẩm Hàn liền hiểu ý, cất tiếng nói: “Đúng vậy! Chúng em tự muốn so tài với nhau!”
“Có biết nói dối trong quân đội sẽ có kết cục gì không?!”
“Báo cáo! Không biết!”
“…” Phó Kiểu tức đến tái xanh cả mặt.
Hai người khẩu cũng giống nhau, với lại đều là đứa cứng đầu, nếu đã tính giở trò thì Phó Kiểu cũng khó mà có cách đối phó với cả hai được.
Nhưng…
“Dù là so tài, hay là đánh nhau thì đều là tương tác tay chân, tạo thành ảnh hưởng không tốt.”
Đàm Hi nghiêng đôi mắt qua.
Thẩm Hàn cau mày.
Phó Kiểu mặt không cảm xúc tuyên bố: “Mỗi người 20 vòng! Chạy không hết, không được ăn cơm!”
Chỉ như vậy, hai người vốn dĩ đối đầu nhau giờ thành bạn cùng cảnh ngộ.
Đàm Hi và Thẩm Hàn bắt đầu chạy phạt, những người còn lại tiếp tục huấn luyện xếp hàng.
Giữa trời nắng nóng thế này mà bị phơi nắng cũng chẳng dễ chịu chút nào.
Vòng thứ năm, Đàm Hi duy trì tốc độ, Thẩm Hàn bắt đầu chạy chậm lại, cự ly giữa hai người càng ngày càng ngắn lại, cuối cùng trở thành song song tiến lên.