“Tối nay cậu hơi bị sa sút phong độ đấy.” Một giọng nói nửa trêu tức, nửa lạnh lùng mỉa mai vang lên bên tai.
Đàm Hi phút chốc hoàn hồn lại, ngước lên nhìn theo, đối diện là ánh mắt đượm ý cười của Hứa Trạch, vẻ mặt cổ hơi lãnh đạm, “Liên quan gì đến cậu?”
“Hừ, con gái như cậu chả đáng yêu gì cả”
“Xin lỗi, bà cô đây không đáng yêu nổi với người như cậu.”
Hứa Trạch: “…”
“Này, cậu cứ đi theo tớ suốt làm gì thế? Ký túc xá nam ở phía đối diện kia, cảm ơn.”
“Tớ nghiêm túc đấy, vừa rồi giữa đường có phải đã xảy ra chuyện gì không? Tuy lần này ba lô có nặng hơn nhưng với trình độ của cậu thì cùng lắm chỉ nửa tiếng là hoàn thành xong hết, nhưng cậu lại mất đến năm mươi hai phút.”
Đàm Hi bĩu môi: “Khó có cơ hội cậu lại còn tính giờ giúp tớ cơ đấy.”
“Tớ không nói đùa” Hứa Trạch thu lại nụ cười, sắc mặt trầm đi.
“Tớ cũng không đùa” Đàm Hi thể hiện cô không hề có áp lực gì.
“Còn nói chuyện tử tế được không thế?”
“Không được”
“Có lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú, không thèm để ý đến cậu nữa!” Nói xong, cậu ta tức giận đùng đùng bỏ đi.
Ánh mắt Đàm Hi hơi lóe lên, có lẽ là… cậu ta đã biết được điều gì đó chăng?
“Đợi đã”
Bước chân Hứa Trạch hơi khựng lại, tức giận nói: “Gì thế?”
“Bọn tớ bị lạc đường”
“Lạc đường?” Hứa Trạch nhíu mày. “U”
“Ngốc quá đi, chẳng phải là ban ngày đã chạy qua rồi hay sao? Cho dù có một người không nhỏ được thì cũng không đến mức tất cả đều không nhớ được chứ?”
“Nếu như tớ nói với cậu là không chỉ có một con đường thì cậu có tin không?”
“Tin chứ, ban ngày tớ đã phát hiện ra có mấy lối đi ẩn trong bụi cỏ, phương hướng cũng khác nhau, hơn nữa giữa đường và khoảng cách giữa các con đường còn có nơi giao nhau nữa
Ánh mắt Đàm Hi hơi lóe lên, “Vậy cậu có nhìn thấy mấy tấm bia mộ không?”
“Bia mộ?” Ánh mắt Hứa Trạch lộ rõ vẻ quỷ dị, “Cậu có chắc chắn không? Tớ không nhìn thấy
“Cậu nghĩ lại xem?”
“Không có thật mà. Đương nhiên cũng có khả năng là do tớ không để ý đến”
Đàm Hi dường như đang suy nghĩ điều gì.
“Gì thế? Hay là cậu gặp ma rồi?” “Cậu mới gặp ma ấy!”
“Xi, tớ đùa thôi mà, có cần thiết đen sì mặt lại ngay như vậy không hả?”
“Thế thì còn phải xem xem đó là đối với ai đã”
Hứa Trạch nghẹn lời, “Cậu không thể đối tốt với tớ hơn được chút xíu à?”
“Được chứ?”
“Sảng kɧօáϊ thế?” Trong lòng Hứa Trạch nghi ngờ, không khỏi đề cao cảnh giác.
“Trước đó cậu phải trả lời mấy câu hỏi của tớ đã. Không cần cậu nhất định phải trả lời, nhưng không được ăn nói linh tinh”
“Chuyện này đơn giản thôi, cậu hỏi đi!” Hứa Trạch bĩu môi, mỉm cười kiêu ngạo.
Đàm Hi hằng giọng, “Trước đây cậu đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp bao giờ chưa?”
“Khụ… Ý cậu là ở phương diện nào?”
“Thể lực, trinh sát, cận chiến”
500 cái nhún và 30 vòng chạy bộ, nếu là người bình thường thì hoàn toàn không thể chống đỡ được. Thế mà Hứa Trạch đã làm được, không chỉ như vậy còn kịp giờ ăn cơm, ăn đến ngon lành.
“Ái chà, không ngờ cậu cũng quan tâm đến tớ đấy chứ?”
Đàm Hi cười không nói gì.
“Nếu cậu đã muốn hiểu tớ như thế, thì… đành gắng gượng nói cho cậu biết vậy!” Tim lâng lâng, cơ thể cũng đang bay bổng, Hứa Trạch cảm thấy có lẽ là mình đang cưỡi mây đạp gió, “Những thứ cậu nói kia, tớ đều đã từng được huấn luyện!”
Nói xong, bày ra vẻ mặt “Tớ lợi hại lắm đó, mau khen tớ đi”.
Đàm Hi chỉ “ở” một tiếng, rồi hỏi tiếp, “Câu hỏi thứ hai, cậu tham gia huấn luyện quân sự có mục đích gì?”
Ánh mắt Hứa Trạch hơi lóe lên, lẩm bẩm: “Huấn luyện quân sự là do trường học tổ chức cho sinh viên tham gia đấy thôi? Tớ có thể có mục đích gì được?”
Đây là không muốn nói sao?
“Ừ, tớ biết rồi” Nếu đối phương đã quyết giữ kín như bưng thì cô cũng không cần phải miễn cưỡng nữa.
“Này… sao cậu nói đi là đi luôn thế?” Nhìn thấy bóng lưng cô gái rời đi, khóe môi Hứa Trạch hơi cong lên, hình thành nên một đường cong bén nhọn.
Rất nhanh sau đó, cậu ta nhún vai, rồi cũng xoay người rời đi.
Là ai đang thăm dò ai vẫn còn chưa chắc chắn.
Về phòng, mọi người tắm rửa một lần nữa, đợi đến khi ngủ lại cũng đã gần ba giờ sáng.
Đàm Hi gần như vừa nhắm mắt đã ngủ say.
Lúc sắp ngủ cô vẫn còn nghĩ, dù sao thì cô cũng có thể ngủ nướng được…
Chưa đến bây giờ, tiếng còi tập hợp vang lên. Nhiễm Dao bật dậy theo phản xạ có điều kiện, cố gắng mở hai mắt ra, muốn ngủ tiếp quá đi…
Chân Quả Quả và Phòng Tiểu Nhã cũng đã tỉnh dậy, bắt đầu mặc quần áo đánh răng rửa mặt.
Đàm Hi trở mình ngủ tiếp.
An An và Hàn Sóc cũng không có dấu hiệu dậy. Lúc này Nhiễm Dao mới phản ứng lại, ba cô gái này được nghỉ phép nửa ngày, không cần phải tham gia huấn luyện buổi sáng.
Thực sự là… ngưỡng mộ, ghen tị, hận!
Khi ba người rời phòng vẫn còn lưu luyến nhìn về phía bên trong, sau đó mới chạy xuống lầu.
Chân Quả Quả: “Tớ mà biết sướиɠ như thế này thì dù có liều mạng thế nào cũng phải vào được top 20!” Phòng Tiểu Nhã: “Thôi được rồi đấy, dựa vào thể lực này của cậu á? Có liều mạng cũng vô dụng thôi.”
Chân Quả Quả: “Không chặt chém tớ thì cậu chết đấy à?”
Phòng Tiểu Nhã: “Tớ có sao nói vậy thôi.”
Nhiễm Dao: “Hai người các cậu đừng cãi nhau nữa, sắp muộn rồi!”
Đàm Hi ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, sờ đồng hồ dưới gối, nhìn qua, mười giờ đúng.
Ngây người một lúc mới phản ứng lại kịp, “mười giờ” này là “mười giờ” sáng.
Cô vươn vai một cái, ngồi dậy, “Á..”
Hong eo đau nhức.
An An dậy sớm nhất, đã đánh răng rửa mặt xong, đang gấp chăn xếp thành hình đậu phụ. Mỗi động tác đều ưu nhã tinh tế, dường như có vầng hào quang đang bao phủ xung quanh người cổ.
Đàm Hi đã nhìn đến ngày người, cười he he nói: “An An mỹ nhân, tớ thấy rất tò mò, sau này rốt cuộc là người đàn ông như thế nào mới có được trái tim cậu nhỉ?
Động tác An An khựng lại, “Gặp rồi sẽ biết thôi” “Nói cũng đúng. Duyên phận ấy à, không nhìn được, cũng không thấu được”
Hàn Sóc cũng đã tỉnh dậy, ngáp một cái dài, không có chút xíu hình tượng nghệ sĩ nào.
“Giấc ngủ này khiến anh sảng kɧօáϊ quá đi mất! Thực sự hy vọng sau này ngày nào cũng được thế này, he he he..”