Bởi vì được đề cử Lucicano Arward nên một truyền mười, mười truyền trăm, Đàm Hi coi như hoàn toàn nổi tiếng ở Đại học T.
Không chỉ được học viện coi trọng mà ngay cả trường đại học cũng nhận được tin tức, nói muốn sắp xếp một bài phỏng vấn truyền thông.
Đối với điều này, Đàm Hi đành phải xin kiểu không dám nhận.
Lúc nhận được điện thoại của phó viện trưởng, cô lập tức từ chối không do dự gì.
“Bạn học Đàm à, đây là cơ hội tốt đấy, trong giới của chúng ta đầu tiên là nhìn thực lực, sau đó là nhìn danh tiếng. Qua thôn này thì không còn cửa hàng nào nữa…”
Đàm Hi không dao động.
“Tại sao vậy?”
“Ngạn ngữ nói rất đúng, người sợ nổi tiếng, heo sợ béo.”
“Ô cái này…”
“Hơn nữa chỉ mới là đề cử thôi, có thể đạt giải hay không còn chưa biết. Em chỉ sợ tung hô càng cao ngã càng đau, cho nên cứ khiêm tốn vẫn tốt hơn.”
Lời này, ngoại trừ nói cho chính mình nghe, Đàm Hi còn cố ý nói cho học viện nghe.
Tin tức cô được đề cử giải thưởng Lucicano đã được lan truyền khắp nơi rồi, trở thành tiêu điểm sau một đêm còn chưa nói, ngay cả học viện và trường đại học cũng nhận được sự chú ý rất lớn.
Nếu đoạt được giải thì tốt, nhưng nếu không thì sao?
Hiện tại càng vênh váo tự đắc bao nhiêu, tương lai nếu bị vả mặt sẽ càng đau bấy nhiêu.
Mà nếu chuyện đó xảy ra, không chỉ Đàm Hi bị nói móc châm chọc mà ngay cả Đại học T cũng sẽ bị cười chế.
Rốt cuộc, hy vọng càng lớn đồng nghĩa thất vọng càng cao.
Phó viện trưởng cũng là cáo già hiểu sự đời, sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời Đàm Hi chứ? Lập tức liền từ cảm xúc kiêu ngạo và mừng rỡ trở lại cảm xúc bình thường.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng những lời cố nói, không thể không thừa nhận, đạo lý này quả thực rất chính xác.
“Được, vậy em cứ yên tâm chờ kết quả đi, truyền thông và nhà trường cứ để cho thấy lo.”
“Làm phiền phó Viện trưởng ạ.”
“Cô nhóc nhà em không chỉ có năng lực trong chuyên môn mà tâm tư cũng rất thống thầu.”
Đàm Hi sở mũi.
“Được, vậy cứ như thế đi.” “Chào phó viện trưởng!”
Buông điện thoại xuống, Đàm Hi thở phào một hơi.
An An: “Phỏng vấn à?”
“Ů.”
“Có nhận không?”
“Tớ từ chối rồi.”
“Quyết đoán lắm.”
Sau chuyện đó, ban lãnh đạo trường trở nên yên lặng, cũng không có đơn vị truyền thống nào tìm tới nữa. Nghĩ cũng biết phó viện trưởng đã bỏ ra không ít sức lực.
Tạm thời không nhắc tới Lucicano Award nữa, việc cấp bách trước mắt chính là… tập quân sự.
Theo quy củ, sinh viên năm nhất vừa vào học liền phải đi tập quân sự, nhưng căn cứ theo tình huống thực tế của môi trường mà có thể điều chỉnh thời gian.
Truyền thống của Đại học T chính là sẽ tổ chức vào năm thứ hai.
Bởi vậy, ngày đầu tiên khai giảng, hầu hết các sinh viên vẫn còn đang chìm đắm trong sự vui vẻ khi quay lại trường thì bị một cái thông tin bất thình lình như thế làm cho trở tay không kịp.
Trước ngày lên đường, một đám nữ sinh viên liên tối năm tốp ba kéo nhau tới trung tâm thương mại.
Làm gì ư?
Ở, mua đồ ăn vặt, mua mặt nạ, mua kem chống nắng.
Còn đám nam sinh thì dính chặt lấy điện thoại, điên cuồng chơi “Nông dược“. (Có tên là game Vương giả vinh diệu)
Tại sao ư?
Đương nhiên là trước khi nộp điện thoại lên phải chơi cho đã, nếu không sao có thể vượt qua được hơn nửa tháng không có điện thoại đây?
Vì sáng ngày mai đã phải lên đường nên đêm đó, Đàm Hi và mấy người bạn đã chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng.
Ngày hôm sau, ngồi xe bus đi thẳng tới Tây Bình.
“Tớ nghe nói lần tập quân sự này, sinh viên của hai trường ở Tân Thị và thủ đô sẽ đi cùng nhau, thật hay giả thế?”
“Có chỗ lớn như thế sao? Cũng phải có tới vạn người đó?”
“Nghe nói ở đâu thế? Sao tớ không biết nhỉ?”
“Tớ có một người bạn học kinh tế và tài chính ở thủ đô nói sẽ có hai trường cùng đi tập quân sự với nhau.”
Đàm Hi nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng không ngủ, nghe thấy tiếng bàn luận ồn ào bên tai thì trong lòng cũng không khỏi nghi ngờ.
Tây Bình là nơi tiếp giáp giữa thủ đô và Tân Thị. Đây là một khu vực quân sự cực kỳ nổi tiếng. Nghe nói có nguyên một sự đoàn đóng quân ở nơi này, trong gần hai mươi năm, thiết lập nên một sân huấn luyện cực kỳ tiên tiến và rộng lớn.
Đừng nói sinh viên hai trường đại học, cho dù có nhiều hơn cũng có thể chứa được.
Có điều, cho sinh viên tới một nơi như thế này để tập quân sự, ngẫm lại cũng thấy khó mà tưởng tượng được.
Giết gà dùng dao mổ trâu, trực giác mách bảo với Đàm Hi rằng chuyện này không đơn giản như thế.
Đột nhiên, một hồi nhạc vang lên.
Khuỷu tay Đàm Hi bị Hàn Sóc ở bên cạnh chạm vào, “Cô em, điện thoại của em đấy.”
Cô lập tức mở choàng mắt, nhìn màn hình. Hai chữ “Chàng Ngốc” đang nhấp nháy.
Đàm Hi nhếch môi cười, sau đó hướng mặt ra ngoài cửa sổ xe, tránh đi cái nhìn tò mò hóng chuyện của cô nàng Sóc.
“Hừ! Keo kiệt…” Hàn Sóc lẩm bẩm nhưng vẫn chẳng làm ảnh hưởng gì tới tình chàng ý thϊế͙p͙ của hai người đang nói chuyện điện thoại.
“Đại Điểm Điểm, anh có nhớ em không đấy?”
Lục Chinh vừa mới rửa mặt xong, đẩy của ban công ra, duỗi tay đặt lên lan can, tư thế tùy ý, khóe môi nhếch lên chứng tỏ tâm tình không tồi.
Thấy anh mãi không đáp, Đàm Hi lại hỏi lại một lần.
“Nhớ.”
“Nhớ thế nào?”
“Toàn thân đều nhớ, đặc biệt chỗ đó…”
“Sặc! Anh đúng là dám nói đấy!” Đàm Hi thấy may vì âm lượng phát ra không lớn, nếu không chắc đã bị Hàn Sóc nghe thấy.
“Bên cạnh có người à?”
“Đúng thế.”
Lục Chinh giơ tay nhìn đồng hồ, mới bảy rưỡi sáng: “Đang ở ngoài à?”
“Vâng.”
“Đi đâu thế?”
“Tập quân sự.”
“Khi nào?”
“Từ hôm nay trở đi.” Đàm Hi bĩu môi, “Tối qua quen gọi điện thoại báo cho anh. Trong vòng hai mươi ngày tới đây, anh cũng không có cách nào gặp được cục cưng của anh đâu.”
Lục Chinh nghe thấy mấy chữ “cục cưng của anh” mà đầu quả tim không khỏi run rẩy.
“Nghe nói là ở bên Tây Bình có thiết bị chắn sóng, có khi còn phải nộp điện thoại lên nữa ấy chứ.”
“Tây Bình?”
Người đàn ông nhíu mày, sao lại tới chỗ đó tập quân sự chứ?