“Sự việc đã đến bước này, có tính kết thúc thế nào?” Từ Xuyên áp chế sự phẫn nộ của bản thân, cất lên giọng trầm trầm.
Đàm Hi đột nhiên dịu giọng xuống, trong mắt không còn nét lạnh lùng: “Nói cho cùng, việc này không liên quan đến đồng sự Từ nhiều, ông cũng do có người giật dây mà thôi.”
Nghe cô nói vậy, Từ Xuyên không những không thở phào nhẹ nhõm mà trong mắt ngược lại thoáng qua sự do dự. Mới vừa rồi cô ta còn hùng hổ dọa người, sao giờ chớp mắt lại đối mặt nhanh như vậy?
Ông ta nhìn Đàm Hi chằm chằm, không bỏ sót bất kỳ biểu hiện nào trêи khuôn mặt của đối phương, “Cô muốn nói gì?”
“Nói cho cùng, đây đều là một mình Mã Cảnh Quốc làm sai, đổng sự Từ nói có đúng không?”
Ông ta nhìn Mã Cảnh Quốc, thật lòng cảm thấy lời của Đàm Hy nói không sai tí nào.
Từ Xuyến vốn không biết gì cả, Mã Cảnh Quốc đột nhiên đến nói muốn tặng ông một món quà lớn, dù là ai đều sẽ không cự tuyệt.
“Cô nghĩ như vậy thật sao?” Trong lòng ông ta vẫn dè chừng Đàm Hi.
“Đương nhiên.”
“Vậy thì thả tôi ra.”
Đàm Hi: “Nhưng trước đó Từ Xuyên ông còn phải làm một việc.”
Từ Xuyên nhíu mày: “Việc gì?”
“Mã Cảnh Quốc kẻ đầu xỏ này phải bị trừng trị. Nếu mọi người đều là kẻ bị hại, chi bằng ông hành động thực tế một chút xem xem?”
“Trong lời nói của đồng sự Đảm có hàm ý khác, đáng tiếc kẻ ngốc như tôi không hiểu.” Trêи miệng nói vậy nhưng thái độ thì lại trở nên cảnh giác.
“Muốn đi cũng được, phải xử lý người xong đã. Cậu.” Đàm Hi chỉ vào một đàn em, “Đưa cây gậy golf trêи tay cho đồng sự Từ mượn, để ông ta có thì phải báo, có oán phải trả.”
“Dạ vâng!” Cậu đàn em ném cây gây cho Từ Xuyên, “Này, đánh đi.”
Từ Xuyên lặng người tại chỗ, “Mấy… mấy người muốn tôi ra tay?!”
Lương Tử bĩu môi, “Ông nói gì vậy chứ? Lúc nãy còn nói gì mà mình vô tội, toàn do tên rùa già đó sai. Cho ống cơ hội báo thù, giờ sao, không nhẫn tâm hả?”
Từ Xuyên nhìn về phía Đàm Hi, ánh mắt sắc bén.
Cô chỉ cười đáp lại, trong như nước, nhạt như khói, “Đổng sự Từ là người thông minh, tự lựa chọn đi.”
Ông biết, hôm nay không còn cách gì rút lui nguyên vẹn được.
Gậy này đánh ra, quan hệ của ông và Mã Cảnh Quốc sẽ trở nên xấu vô cùng, không thể nào bù đắp lại được. Nhưng nếu không đánh, bản thân ông ta có thể trở thành Mã Cảnh Quốc thứ hai!
Dù thế nào đi nữa cũng đều trúng kế của Đàm Hi cả, chỉ lợi cho cô ta chứ không hại gì!
Sắc mặt Mã Cảnh Quốc lộ vẻ thù hận, nếu ánh mắt có thể giết người, vậy Đàm Hi đã bị đâm chết ngàn vạn lần rồi.
“Lão Từ, ông không được nghe cô ta! Chúng ta là anh em mười mấy năm nay…”
“Nhưng ông quyết định lôi ông ta vào cuộc, đồng sự Mã có nghĩ đến tình nghĩa với người anh em này không?” Đàm Hi mở miệng cắt đứt lời ông ta, “Từ lúc Trình Vũ bị bắt đến nay, đã là ba ngày rồi. Nếu tôi đoán không lầm, đây là lần đầu tiên ông gặp mặt đám bắt cóc, nhưng lại cố lội đồng sự Từ theo…”
Nói hết một nửa, chừa lại một nửa, ý nghĩa thâm sâu.
“Câm miệng! Cô thì biết gì chứ?!” Mã Cảnh Quốc tức giận, nước bọt văng tung tóe, sau đó quay về phía Từ Xuyên giải thích không ngớt: “Ông đừng nghe lời ly gián của cô ta, tôi không có…”
“Đủ rồi!” Sắc mặt Từ Xuyển trở nên khó coi, “Mắt tôi không bị mù, tại tôi không bị điếc!”
Tuy chưa rõ thái độ thế nào, nhưng vừa nói xong đã tin lời Đàm Hi đến tám phần, ánh mắt nhìn Mã Cảnh Quốc cũng từ từ trở nên lạnh như tiền.
Lương Tử cười nhạo một tiếng, lùi về nửa bước chừa chỗ cho Từ Xuyên: “Ra tay đi.”
Từ Xuyên cầm gậy lên, bước từng bước chậm trãi đến bên Mã Cảnh Quốc, giơ tay lên cao…
Mười năm phút sau, Đàm Hi giơ tay lên: “Đủ rồi.”
Từ Xuyên còn muốn giơ gây mang vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt hung hăng muốn giết người, không thể thu về được.
Lương Tử tiến về trước, một chân đá vào cổ tay ông ta.
Lộc cộc!
Tiếng gậy đánh golf rơi xuống vang lên.
Từ Xuyên như tỉnh lại từ trong mộng, mồ hôi đầm đìa, ánh mắt điên loại dần dần biến mất, chỉ còn lại vẻ sợ hãi.
Đàm Hi liếc nhìn Mã Cảnh Quốc nằm phờ phạc trêи đất, khẽ cười: “Đổng sự Từ làm tốt lắm. Nếu chúng ta đã có cùng kẻ địch, vậy từ nay về sau xem như cùng hội cùng thuyền rồi, đúng không?”
Khuôn mặt Từ Xuyên co rút, “Đương… đương nhiên…”
“Vậy thì tốt,“ Mắt Đàm Hi mang ý cười, gọi Lương Tử tới, “Tiến đổng sự Từ ra về.”
“Vâng ạ.” Sau đó giơ tay về phía Từ Xuyên, hơi cong lưng xuống, “Xin mời, ông Từ.” “Tôi…” Ông nhìn về phía Đàm Hi, muốn nói lại thôi,
“Đổng sự Từ còn muốn hỏi gì?” Cười nhạt.
“Việc hôm nay…”
“Ông yên tâm, tuyệt đối không bị đồn ra ngoài.”
“Nhưng Mã Cảnh Quốc…”
“Tôi làm sao để ông ta nói ra được chứ, đương nhiên sẽ có cách bắt ông ta ngậm miệng lại.” Đàm Hi nói chậm trãi, nhưng nghe trong tai người khác lại chẳng khác gì sấm vang bên tai.
Khiến một người cầm miệng…
Từ Xuyên không dám nghĩ nữa, gần như chạy mất dạng.
Đàm Hi biết ông ta hiểu lầm, nhưng không muốn giải thích. Con người Từ Xuyên lúc phát điện như kẻ có bệnh tâm thần, chỉ có khiến ông ta cảm thấy khϊế͙p͙ sợ và kiêng kỵ, mới có thể đập tan ý niệm bảo thù trong lòng của ông ta.
Rất nhanh Lương Tử đã trở về.
Đàm Hi: “Đi rồi sao?”
“Vâng, cũng đã báo cảnh sát rồi.”
“Trình Vũ đâu?”
“Đang trêи đường tới, còn hai kẻ bắt cóc thì sao, cũng mang đến đây ạ?”
Đàm Hi gật đầu.
Lương Tử đá Mã Cảnh Quốc nằm trêи đất, đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê: “Còn người này?”
“Trông chừng, đừng để hắn ngất đi. Trêи xe chắc có thuốc trợ tim, đem ra cho ông ta uống.”
“Đã hiểu.”
Đàm Hi ngồi tựa trêи đầu xe, đột nhiên điện thoại vang lên, “Alo.”
“Là tôi, n Hoán. Sự việc xử lý sao rồi?”
“Còn ở bãi đậu xe, dự kiến phải nửa tiếng nữa.”
“Có rắc rối gì không?”
“Không.”
“Ok. Tôi sẽ nói chuyện với bên câu lạc bộ, sau khi kết thúc gọi điện cho tôi.”
“Ừ, cảm ơn nhé.”
“Khỏi, tôi có giúp được gì đâu, toàn do thằng nhóc Lương Hồng oang oang nói muốn giúp cô ra mặt.”
Ánh mắt Đàm Hi rơi trêи bóng dáng Lương Tử đang đứng giữa đám anh em trò chuyện, nụ cười để lộ ra hàm răng trắng sáng, “Tôi biết rồi.”