Con Dâu Trời Phú

Chương 670




Chín giờ sáng, thành viên của hội đồng quản trị đã tới đầy đủ.

Sẩm Đóa Nhi ngồi ngay ngắn ở ghế chủ tọa, sau lưng có một nam một nữ đang đứng, phân biệt là nhân viên pháp chế và thư ký, nhìn vô cùng nghiêm túc.

Tiếp theo, các đồng sự cùng ngồi xuống.

Mã Cảnh Quốc đi tới vị trí đầu tiên bên phải, vừa chuẩn bị ngồi xuống thì Sẩm Đóa Nhi lại đột nhiên giơ tay làm hành động ngăn cản…

“Từ nay về sau, chỉ sợ Đổng sự Mã phải ngồi dịch sang bên cạnh rồi.”

Toàn trường cứng lại, Mã Cảnh Quốc tỏ vẻ tức giận, cắn răng trầm giọng: “Nếu hôm nay tôi nhất định cứ ngồi ở đây…”

“Vậy thì chỉ sợ không thích hợp cho lắm.” Cửa bị đẩy vào trong, tiếng giày cao gót nện lên nền nhà càng ngày càng rõ ràng hơn.

Đám đông sự nhìn về phía đó, chỉ thấy một thiếu nữ cao gầy tiến vào, cầu cảnh cáo không khách khí kia đúng là được nói ra từ miệng cố.

Một thân Armani màu đen, áo sơ mi trong màu trắng, mặc vest, quần dài, phối hợp với giày đế đỏ cao 5cm, cả người tinh xảo từ từng sợi tóc tới tận gót chân, vừa tiến vào đã mang theo hơi thở lành lạnh và nghiêm trang.

“Các vị, chào buổi sáng, tôi là Đàm Hi, đại biểu cho Thịnh Mậu tham dự cuộc họp hội đồng quản trị lần này.” Lời ít mà ý nhiều, tin tức ẩn chứa bên trong quả thực không nhỏ.

Trình Vũ và Hứa Nhất Sơn theo ngay phía sau, mắt nhìn thẳng.

Đi tới bên cạnh Mã Cảnh Quốc, cười khẽ, “Vừa rồi từ bên ngoài đã nghe nói Đổng sự Mã muốn ngồi ở ghế của tôi à?”

“Cô ư?” Mặt giả cố gắng nặn ra một nụ cười nhưng mắt thì lại không cười.

Đàm Hi nhướng mày. Trình Vũ thuận thế tiến lên, giải thích cực kỳ chuyên nghiệp: “Căn cứ vào quy định tại Luật công ty” hiện hành của nước ta, cổ đông đơn độc hoặc cộng lại có trêи 3% cổ phần là có thể nộp đề án lên đại hội cổ đông, để cử trở thành thành viên của hội đồng quản trị. Sầm Tổng hiện đang nắm trong tay 40% cổ phần, từ đề xuất của cô ấy, cũng thông qua thẩm tra của đại hội cổ đông, phê chuẩn. Nói cách khác, từ nay về sau, Đàm Tổng đại diện cho Công ty Trách nhiệm hữu hạn và Đầu tư Thịnh Mậu chính thức gia nhập Hội đồng quản trị. Mặt khác, Thịnh Mậu cầm 10% cổ phần, trở thành cổ đông lớn thứ hai chỉ sau Sầm Tổng, vừa lúc nhiều hơn ngài Đổng sự Mã 1%.”

Trình Vũ nói cực kỳ có trật tự và rõ ràng, sắc mặt Mã Cảnh Quốc dần trở nên khó coi, cuối cùng xanh mét.

“Hiện tại, Đổng sự Mã còn có dị nghị gì về vấn để chỗ ngồi không?” Đàm Hi mỉm cười, nhẹ nhàng bâng quơ.



Đừng chỉ nhìn cái bàn họp hình bầu ɖu͙ƈ nho nhỏ như thế này, thực ra việc phân bổ vị trí cũng đều có chủ ý cả!

Phải lớn hơn trái, trước lớn hơn sau.

Tuyệt đối không phải ai muốn ngồi đâu thì ngồi, việc phân biệt đối xử không thể thực hiện được, ai chiếm nhiều cổ phần hơn mới là to nhất.

Sầm Đóa Nhi ho khẽ một tiếng: “Nếu người đã tới đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu…”

“Khoan đã!” Mã Cảnh Quốc lại cắt ngang: “Đại hội cổ đông thông qua đề án từ bao giờ? Sao tôi không biết?”

“Gần đây Đổng sự Mã tránh không gặp mặt, bỏ qua đại hội cổ đông cũng chẳng phải là điều gì lạ.” Sầm Đóa Nhi sửa sang lại cổ tay áo, trong lòng chửi thẩm: đáng đời!

Những đồng sự khác lục tục chịu thua, tự bỏ tiền túi ra bù vào lỗ hổng tài chính, chẳng ai rảnh lo bãi miễn Sầm Đóa Nhi nữa, chỉ mong công ty có thể tiếp tục mang họ Sầm, không để rơi vào tay cha con họ Tần kia là được, nhưng Mã Cảnh Quốc thì lại không nuốt được cơn tức này.

Ông ta mưu mô bao nhiêu ngày như thế, mắt thấy vị trí chủ tịch đã sắp rơi vào tay rồi, không ngờ Sâm Đóa Nhi lại như có thần trợ công chơi một chiều như vậy, khiến cho mọi nỗ lực của ông ta thất bại trong gang tấc.

Mã Cảnh Quốc thực sự không cam lòng, sao ông ta có thể chịu bỏ tiền ra bù đắp chứ?

Trong thời gian qua, Sầm Đóa Nhi đã gọi vô số cuộc, lời nói cao cao tại thượng, còn có vẻ đắc ý, ngoại trừ đòi tiền một cách đúng tình hợp lý ra thì còn có ý thị uy với ông ta, làm cho Mã Cảnh Quốc tức giận đến mức phát bệnh tim, phải nằm viện ba ngày mới do.

Sau khi ra viện, ông ta lập tức cắt đứt mọi phương thức liên lạc, còn chạy đi Maldives nghỉ dưỡng với người tình nữa.

Nhưng sự thanh tịnh ấy lại đổi lấy việc đại hội cổ đông vô duyên vô cớ được triệu tập.

“… Đổng sự Mã không tới dự họp không có nghĩa là những người khác không tới. Không tin thì ngài có thể hỏi Đổng sự Vương và Đổng sự Lựu, hai vị ấy có thể làm chứng. Nếu không thì những cổ đông khác cũng có thể.”

Ánh mắt sắc bén của Mã Cảnh Quốc quét về phía hai người Vương, Lưu, “Có phải thật không?”

Đổng sự Vương gật đầu, Đổng sự Lưu cam chịu.

“Các ông lại không hề nói với tôi một tiếng nào?” Hai lão già ngu ngốc này!

Mắt Mã Cảnh Quốc trợn trừng lên, nghiến răng nghiến lợi.



Khóe miệng Đổng sự Vương khẽ nhếch lên một cách khó phát hiện, nói cho ông thì điện thoại cũng phải gọi được mới được chứ, trốn ra nước ngoài vi vu với người tình xong, giờ ở đây rít gào thì làm được cái quái gì!

Đổng sự Lưu thì kín đáo hơn, chỉ khẽ nhíu mày chứ không biểu lộ ra quá nhiều cảm xúc, nhưng như thế cũng không có nghĩa là ông ta chịu nhận cái oan này.

Nói đến cùng, bọn họ và Mã Cảnh Quốc là đồng minh của nhau chứ không phải phụ thuộc. Nếu thật sự cãi nhau thì cũng chẳng ai thua ai hết.

Nhìn mấy lão già mặt mày nhăn nhó như ăn phải phân, trong lòng Sầm Đóa Nhi vô cùng vui vẻ!

“Tôi lấy thân phận cổ đông lớn thứ hai phủ quyết đề án tăng thêm thành viên hội đồng quản trị.” Mã Cảnh Quốc giãy giụa hấp hỏi.

Sầm Đóa Nhi cười nhạo: “Thực xin lỗi, đề án đã được thông qua, không thể hủy bỏ. Ngoài ra, còn phải nhắc nhở Đổng sự Mã một chút, đại hội cổ đông dựa theo bỏ phiếu một cổ phiếu một phiếu mà quyết định, nói cách khác, không ai có quyền tuyệt đối trong lời nói cả.”

Cầm 50% cổ phần, dựa theo chế độ một cổ phiếu một phiếu thì lời nói của Sầm Đóa Nhi có thể ngang ngửa với thánh chỉ.

Chỉ cần cô ta gật đầu thì đám người Mã Cảnh Quốc phải dẹp sang một bên hết, đồng ý hay không cũng chẳng quan trọng.

Cái này hoàn toàn khác nhau về bản chất với chế độ một người một phiếu trong hội đồng quản trị.

“Bây giờ, Đổng sự Mã còn nghi vấn gì nữa không?” Sầm Đóa Nhi nhướng mày đắc ý: “Vừa lúc pháp chế của công ty và luật sư của Đàm Tổng đều đang ở đây.”

Mã Cảnh Quốc á khẩu không trả lời được, một loạt hành động này đều làm theo quy củ cả, hành động nào cũng đều là nói có sách, mách có chứng khiến người ta không đào bới ra được sai lầm gì.

Ông ta khôn khéo cả đời, cuối cùng lại thua trong tay con nha đầu vắt mũi chưa sạch Sầm Đóa Nhi, thật sự quá đáng giận!

Không, có lẽ trong chuyện này còn có bút tích của người khác…

Ánh mắt sắc bén của Mã Cảnh Quốc đảo qua Đàm Hi, chỉ thấy thiếu nữ mỉm cười, ánh mắt không hề né tránh hay hoảng sợ gì.

“Nếu mọi chuyện đã được giải quyết rõ ràng, vậy thì bắt đầu thôi.” Sầm Đóa Nhi giơ tay lên mời mọi người ngồi xuống.

Đàm Hi cười khẽ, duỗi tay đặt lên lưng ghế ngồi: “ Đổng sự Mã, vị trí của ông ở dưới, sau này đừng ngồi nhầm nữa.”