Thì ra, một phút đồng hồ lại dài như thế.
Giày vò, rối rắm, giãy giụa, đến cuối cùng phòng tuyến tâm lý cũng sụp đổ, một thân ảnh gầy yếu bước ra từ trong đám
người.
Phịch…
Quỳ bò xuống đất.
“Anh Hoán, em xin lỗi.” m thanh run rẩy, gương mặt trắng bệch như tro tàn.
Hắn vừa có vẻ sợ hãi lại vừa có vẻ không sợ. Cái trước là xuất phát từ bản năng, cái sau là do tâm lý ám chỉ. Có lẽ, hắn đã sớm làm tốt tư tưởng sẽ bị bại lộ rối.
“Kiều Hải? Sao lại là hắn?!” Đàm Hi nghe thấy tên đàn em buột miệng hố lên.
“Có chuyện gì à?”
“A? Chị dâu, chị đang hỏi em à?”
Tên đàn em thấy cô tỏ vẻ cạn lời và ghét bỏ thì lại cười mỉa hai tiếng: “Kiểu Hải là một trong những người đi theo anh Hoán đầu tiên, đừng nhìn hắn gầy gò như thế, lúc đánh lên thì liều mạng lắm đấy! Em nghe nói, hắn từng cứu anh Hoán, sao lại thành nội gian được chứ?”
Hiển nhiên, n Hoán cũng bất ngờ trước chuyện này.
“Kiều Hải?” Mày nhíu lại, nhất thời không biết nói gì.
Đúng lúc này, Đại Phi lại gật đầu điên cuồng, không thể nói chuyện mà chỉ có thể phát ra một hồi âm thanh ư ử: Đúng! Không sai! Chính là hắn!
“Tại sao?” Sau khi vượt qua sự kinh ngạc, n Hoán bình tĩnh mở miệng, ánh mắt trầm lạnh.
Kiều Hải rũ đầu như một tên tử tù chờ phán quyết, đã không còn bất kỳ ý định giãy giụa nào.
“Nói!” n Hoán tiến lên hai bước, đạp hắn ngã xuống đất.
Kiều Hải vội vàng bò dậy, tiếp tục quỳ tại chỗ.
Tấm lưng mảnh khảnh lại tản mát ra vẻ thê lương và quyết tuyệt, hắn nói: “Đại Phi đã bắt ống nội của em…”
Kiều Hải là đứa trẻ bị bỏ rơi, được một ông cụ vô gia cư nuôi lớn, cũng chính là “ông nội” trong miệng hắn.
“Thế nên mày liền phản bội anh Hoán sao?” Một tên đàn em nhảy ra, chỉ vào mũi hắn lớn tiếng chất vấn, sự khinh miệt và cảm giác ưu việt hiện ra trong mắt quá rõ ràng.
Kiểu Hải không phản bác gì, chỉ nói: “Thực xin lỗi.”
Quỳ, là vì xin lỗi, không phải xin tha.
Nghiễm nhiên đã ốm quyết tâm phải chết rồi.
Đại ca và người thân, nghĩa khí và ân tình, cho dù chọn ai thì hắn cũng không thể tự vượt qua được cửa ải của bản thân mình.
Thế này cũng tốt, xong hết mọi chuyện.
n Hoàn cũng chẳng vội vã tỏ thái độ. Hắn im lặng một hồi khiến cho trái tim của mọi người như muốn vọt lên tận cổ họng.
Đột nhiên, hắn đi tới bên cạnh Đàm Hi, làm lơ ánh mắt của mọi người, mở miệng hỏi: “Nếu là có, sẽ xử lý thế nào?”
Toàn trường tĩnh mịch ba giây, sau đó bắt đầu khe khẽ bàn tán…
“Anh Hoán có ý gì?”
“Mù à? Không phải đang hỏi ý kiến chị dâu sao?”
“Chuyện đàn ông chúng ta làm gì tới lượt đàn bà xen mồm vào chứ? Không phải anh Hoán bị… vợ quản nghiệm đấy chứ?”
“Chó mà! Lỡ như chị dâu là người có sáng kiến thì sao?”
“Một người đàn bà, xi…” Rõ ràng là khinh bỉ.
“Mày xì cái gì mà xì! Dù sao tao có cảm giác chị dầu không đơn giản đầu…”
Bên này, mọi người tranh cãi xôn xao, bên kia, Đàm Hi lập tức từ chối: “Chuyện của anh, tôi không tiện nhúng tay vào.”
n Hoán lại nói: “Không bảo cô nhúng tay, chỉ hỏi xem cô có suy nghĩ gì thôi.”
“Không có suy nghĩ gì.” Đàm Hi vốn gặp tại bay vạ gió, giờ chân vẫn còn đau, không nổi điên lên đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, còn bắt cô phải giúp giải quyết bài toán khó này nữa à?
Hừ, làm ăn cũng chẳng phải làm như thế đâu.
Ánh mắt n Hoán căng thẳng.
Khóe miệng Đàm Hi khẽ giật, nhìn hắn cười nhạt.
“Coi như giúp tôi một chút đi.”
Cô đáp: “Không rảnh.”
n Hoán cố nén giận trong lòng, nhưng nhìn vào ánh mắt sâu như hổ nước của thiếu nữ thì lại chẳng phát tiết nổi, thế nên, cuối cùng hắn vẫn là người bị khinh bỉ.
Kiều Hải đã từng chắn dao thay hắn, đây là ơn.
Lúc nào cũng ủng hộ, duy trì hắn, đây là nghĩa. Tại sao kẻ phản bội lại là Kiều Hải cơ chứ?
Lời đã nói ra chẳng khác nào bát nước đã đổ đi, nếu dễ dàng buông tha thì uy tín của người làm đại ca như hắn phải vứt đi đâu?
Nhưng mà cứ thế xử trí hắn thì có vẻ không ổn lắm…
Thế nến n Hoán mới nghĩ tới việc dò hỏi ý kiến của Đàm Hi. Dù sao có rất nhiều cái đều là hắn học được từ cô, bao gồm chuyện gây áp lực tâm lý để kẻ phản bội chủ động đứng ra nữa.
Đã từng có một A Phi, giờ lại có Đại Phi…
Bất tri bất giác, dường như n Hoán đang tiến lên trêи con đường mà cô đã từng đi.
Ý tưởng này khiến cho n Hoán không khỏi khϊế͙p͙ sợ trong lòng, tiện đà lại sinh ra một cảm giác vô cùng quái dị.
“Coi như nể mặt tôi được không?”
Đàm Hi nhướng mày liếc nhìn hắn.
n Hoán đã chuẩn bị tốt tư tưởng bị từ chối, không chỉ vậy, còn đoán rằng nhất định cô sẽ buột miệng nói rằng: “Mặt mũi của anh á Anh có bao nhiêu mặt mũi chứ!”
Nhưng không ngờ Đàm Hi lại đồng ý.
Cô nói: “Được thối! Mặt mũi của anh Hoán, sao tôi có thể không cho được chứ?” Cười như không cười.
n Hoán ho khẽ, hạ giọng: “Cô nói đi.”
“Đối với nội gian, phạt nhẹ để răn đe để xem hiệu quả về sau; đối với kẻ thù, nhổ cỏ tận gốc, tiệt trừ hậu hoạn. Có điều…” Cố dừng một chút, tầm mắt xẹt qua Đại Phi miệng đầy máu tươi, cả người chật vật, “Cố gắng giải quyết cho dứt khoát vào. Đừng có lề mà lề mề nữa, định áp dụng mười hình phạt lớn của triều Mãn Thanh đấy à?”
Cuối cùng, Kiều Hải tìm được đường sống trong chỗ chết, bị đánh hai mươi sáu roi, cả người đầy máu được khiêng đi chữa trị. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra chỉ là bị thương ngoài da, một tuần sau là có thể lại tung tăng nhảy nhót rồi.
Đại Phi bị đám người áo đen kéo đi, kết cục như thế nào, mọi người đều biết rõ trong lòng.
Xử lý xong những chuyện này, n Hoán giải tán mọi người.
Đàm Hi chẳng muốn ở lại thêm, đi vào trong phòng lấy túi tài liệu, chuẩn bị rời đi.
“Xin lỗi, để cô bị kéo vào chuyện này.”
Đàm Hi ném bật lửa cho hắn, “Trả lại anh.”
n Hoán giơ tay bắt được, không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt lập tức trầm xuống.
“Lần sau cứ nên hẹn ở bờ sông đi, tuy rằng phơi nắng một chút nhưng còn tốt hơn so với gặp phải chuyện như hôm nay.”
“Tôi đi đây.”
“Khoan đã…”
Bước chân Đàm Hi khựng lại, “Còn có việc gì?”
“Tại sao lại tha cho Kiều Hải? Tôi tưởng cô sẽ lại đuổi tận giết tuyệt.”
“Anh tưởng?” Cô cười lên một tiếng, trong khóe mắt xuất hiện ngạo khí, lại phảng phất như đang khinh thường.
“Lúc trước Á Phi phản bội, chẳng phải cô cũng không chịu tha thứ sao?”