“Cái này đúng là khó nói lắm.” Đàm Hi giữ lại ý kiến của mình.
Khóe miệng Sầm Đóa Nhi run rẩy, dù gì cô ta cũng có cấp bậc Tổng giám đốc đấy nhé?
Không thể nể mặt nhau chút nào sao…
Bỏ đi! Đàm Hi là loại người chỉ còn chả muốn dây vào, cố nhịn!
“Nếu cố sợ tôi lật lọng thì tôi có thể hoàn thành điều kiện trước, sau khi xong rồi cô giúp tối đối phó với Mã Cảnh Quốc cũng được, thế nào?”
Đàm Hi nhướng mày, nhìn ra phía xa qua cửa sổ sát đất, sau một lúc lâu mới hỏi lại: “Cô không sợ tôi lật lọng a?”
“Không sợ.” Chút quyết đoán này, Sầm Đóa Nhi vẫn có,
“Xem ra, độ đáng tin của tôi vẫn cao hơn cô rồi.”
“…” Điên chết mất.
Đàm Hi: “Được, tôi đồng ý với cô.”
Trong mắt Sâm Đóa Nhi lóe sáng: “Điều kiện là gì?”
“Cuối tháng này cố lấy danh nghĩa của mình tổ chức họp hội đồng quản trị lâm thời, hơn nữa thông báo việc tăng thành viên hội đồng quản trị lên. Đề án thì tôi chuẩn bị xong rồi, Trình Vũ sẽ liên hệ trực tiếp với cô. Đến lúc đó, chỉ cần cô lấy thân phận cổ đông lớn nhất của Sầm Thị đứng ở phe tôi là được rồi.”
“Cuối tháng này?” Sầm Đóa Nhi kêu lên kinh ngạc, “Cô có chắc không đấy?” “Nếu không có nghĩ tôi lấy cổ phiếu Sâm Thị làm gì? Trang trí à?”
Sầm Đóa Nhi im lặng, tuy rằng cô ta biết Đàm Hi cũng đã là một đồng sự, thế nhưng…
“Động tác quả nhanh thì sẽ có lực cản rất lớn. Tôi khuyên cô không nên vội vã như thế.”
“Có câu nói rất hay… Rèn sắt khi còn nóng.”
Khi Sầm Đóa Nhi gây ầm ĩ lớn như thế, hội đồng quản trị nhất định sẽ luống cuống chân tay.
Không nhân lúc người ta ôm lấy mạng luôn, chẳng lẽ còn chờ đến khi người ta khôi phục lại sức chiến đấu rồi mới tới cửa mua hành à?
Đàm Hi bĩu môi, cô có ngu đầu.
“Nhân lúc cháy nhà hôi của, nhưng cũng có thể sẽ ép chó phải nhảy tường.” Sầm Đóa Nhi có lòng tốt nhắc nhở.
Đàm Hi không muốn giải thích quá nhiều, chỉ nói: “Đứng bên phía tôi vô điều kiện là được, OK? Còn lại không cần cô phải nhọc lòng.”
Chó cắn Lã Động Tân! Sầm Đóa Nhi thật sự nghẹn lời, nhưng âm thanh vẫn cứ bình thản, “Được, vậy tôi chúc Đàm Tổng… ra quân thắng lợi.”
“Ừ, tôi nhận.”
“…” Chẳng lẽ còn không biết cô ta đang nói đểu à? Nói đểu đó…
Kết thúc trò chuyện, Đàm Hi lại gọi điện thoại ngay cho Trình Vũ: “Đề án chuẩn bị tới đâu rồi?”
“Đã phác thảo xong, sau khi kiểm tra lại, nếu không có vấn đề gì thì có thể chốt luôn.”
“Được. Mai cầm nó đi gặp Sầm Đóa Nhi, nên làm thế nào thì cứ nói, cô ta sẽ phối hợp với chị.”
Trình Vũ “ùm” một tiếng, “Còn nữa, đã thay đổi công thương và đăng ký thuế vụ xong, muộn nhất vào cuối tháng này có thể lấy được giấy chứng nhận cổ phần tương quan, tổng cộng có ba bản…”
Sau khi dặn dò hết sự tình với Trình Vũ, Đàm Hi lại gọi điện cho n Hoán.
Giờ này, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là hắn còn đang ngủ…
“Có chuyện gì, nói!” Giọng rất gắt gỏng.
“Xem ra, tôi gọi tới lúc này không khéo rồi, làm hỏng giấc mộng đẹp của anh Hoán.”
“Đàm Hi?” Mở bửng mắt, ngồi bật dậy từ trêи giường, chăn mỏng trượt xuống để lộ ra vòm ngực đàn ông rắn chắc, “Tìm tôi có việc à?”
“Giờ có rảnh không?”
“Sao hả?”
“Gặp nhau tí.”
Đúng 12 giờ, đường Giang Tân.
Một chiếc xe bán tải dừng dưới bóng cây, trêи mui xe có một bóng người màu đen đang dựa nghiêng vào, tay kẹp điếu thuốc lá, áo đen quần đen, nhìn cực kỳ u ám.
Năm phút sau, một chiếc Porsche từ xa chạy tới, đỗ ngay bên cạnh chiếc bán tải nhìn có vẻ thô kệch.
Đàm Hi xuống xe, quần short, đôi chân dài trắng đến lóa mắt dưới ánh mặt trời.
Trêи đầu đội mũ lưỡi trai, chỉ cần hơi cúi đầu là có thể che được hết cả khuôn mặt.
“Lâu rồi không gặp.” Cô ném cho hắn một chai nước khoáng lạnh, n Hoán vững vàng đón lấy.
“Cảm ơn.” Người đàn ông mở nắp chai ra, ngửa đầu uống ừng ực, một hơi hết nửa chai.
Đàm Hi bĩu môi.
Có qua thì phải có lại, n Hoán lấy từ trong túi quần ra một bao thuốc lá Trung Hoa mềm rồi đưa qua: “Có muốn hút không?”
Đàm Hi xua tay: “Cai.”
Đối phương cười nhẹ một tiếng, tựa hồ cũng chẳng tin tưởng cho lắm. “Tại sao lại hẹn ở tận đây?” Giữa trưa hè mà ra ngoài phơi nắng thế này quả thực nóng muốn chết.
“Không khí trong lành.”
“…” Thần kinh.
“Tôi sợ cô lượn một vòng trong nội thành với tôi có thể bị chém bất cứ lúc nào.” Lời này, n Hoán chỉ nói vui đùa mà thôi, nhưng Đàm Hi lại không cho rằng đó chỉ là một câu nói đùa.
“Sao hả, gần đây sống không tốt à?” “Hoàn toàn ngược lại.”
Đàm Hi nhướng mày, chỗ có người thì sẽ có giang hồ, mà có giang hồ là có đấu đá. n Hoàn leo lên quá nhanh, rất khó khiến người ta không hận cho được.
n Hoán nghiêng đầu nhìn cô, hút xong ngụm cuối cùng rổi dập tắt tàn thuốc: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì thế?”
“Tra giúp tôi mấy người.” Đàm Hi lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy nhỏ và đưa cho hắn.
n Hoán nhìn thoáng qua, bật cười, “Cô có hứng thú với Sẩm Thị à?”
“Anh biết hả?” Đàm Hi không khỏi kinh ngạc. Đúng thế, trêи tờ danh sách, ngoại trừ Mã Cảnh Quốc ra thì còn có các thành viên khác của hội đồng quản trị nữa.
“Một thằng lưu manh chỉ biết đánh giết như tôi thì làm sao quen biết được các ông lớn tinh anh trong này chứ? Có điều, trước cô, cũng có người muốn tra tư liệu của bọn họ rồi.”
“Ai?”
“Không rõ ràng lắm, nghe nói thuộc nhóm cao tầng của hội Ám Dạ.”
Đàm Hi nhíu mày, “Đối phương muốn tra xét tới mức nào?”
“Càng tự mật càng tốt.”
“Việc này do anh đảm nhiệm a?”
“Ừm, đại ca Vụ tự mình phân phó xuống.”
Có thể kinh động tới Vu Sâm, chỉ e là có lại lịch không nhỏ, “Có thể tra được thân phận của đối phương không?”
“Tôi sẽ lưu ý giúp cô, nhưng không cam đoan là nhất định sẽ có kết quả.”
Đàm Hi cũng dựa vào mui xe giống hắn, thật lâu sau mới nói, “Cho tôi một điếu đi.” n Hoán ném thuốc cho cô.
Đàm Hi thuần thục rút ra một điếu, đưa lên miệng, cầm lấy bật lửa chậm rãi châm thuốc.
n Hoán: “Cô tra cổ đông của Sầm Thị làm gì?”
“Trong tương lai không xa nữa, tôi cũng là một thành viên trong đó.”
Người đàn ông nhướng mày, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, “Mới mấy tháng không gặp mà tay cô cũng duỗi được xa phết đấy.”
“Châm chọc tôi à?”
“Không, khen mà.” Vô cùng chân thành.
Đàm Hi cắn đầu lọc, giọng trở nên trầm thấp, “Mau chóng tra tin tức cho tôi đi.”
“Gấp thế nào?”
“Trong vòng một tuần.”
“Tra tới trình độ nào?”
Đàm Hi cười khẽ, “Tôi muốn tìm nhược điểm của đám người này, anh cảm thấy nên là trình độ nào?”
“Hiểu rồi.”