“Đây là lý do mà cô muốn tiến vào hội đồng quản trị à?!” Quả thực Sầm Đóa Nhi cảm thấy rất khó tin.
Cô ta thừa kế tất cả cổ phần của ba mình ở Sầm Thị, cho dù chỉ là một phần năm cũng đủ để Đàm Hi tiến vào Hội đồng quản trị, trở thành một hội viên trong đó rồi.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không khiến cố thiệt thòi, sẽ thu mua theo giá thị trường.”
Sẩm Đóa Nhi nhấp môi: “Thế nên… điều kiện trao đổi là muốn tôi đồng ý chuyển nhượng cổ phần sao?”
“Có thể nói như thế.”
“Đàm Hi, cô có chắc là mình không nói đùa không? Nếu tính theo giá thị trường thì số tiền này không hề ít đâu.”
“Sao, cô sợ tôi không trả nổi?” Cười như không cười.
Ánh mắt Sâm Đóa Nhi hơi lóe: “Đương nhiên không phải dựa vào tài sản hiện tại của Lục Tổng thì bỏ ra tám trăm tới ngàn vạn cũng chẳng phải chuyện khó gì.”
Đàm Hi đổi sang một tư thế ngồi thoải mái hơn: “Cô không cần nói lời khách sáo, chuyện này chẳng liên quan gì tới Lục Chinh hết.”
“Cô có thể lấy ra nhiều tiền như thế sao?!” Sầm Đóa Nhi kêu lên cực kỳ thất thố.
Đối phương chỉ cười không nói.
Trong nháy mắt, cảm giác mất mát vô cùng lớn phủ lên người cô ta. Thì ra, vào thời điểm cô ta không biết, Đàm Hi đã trưởng thành tới mức có thể lấy ra được một số tiền lên tới tận tám con số rồi.
“Sao nào, cô đồng ý chứ?”
“Nếu tôi bán cho cô, khi nào tiền có thể về tới?” Dùng một chút, lại bổ sung thêm, “Toàn bộ.”
“Lúc nào cũng có thể.”
Lại trúng thêm một kϊƈɦ.
Khoảng thời gian trước, Đàm Hi yêu cầu mấy người Aiken tập trung mọi sự chú ý vào cổ phần của các công ty liên quan tới nguồn nhiên liệu ô tô mới không phải là nói đùa.
Ngoài chi phí bỏ ra mua, tiền kiếm về quả thực lên tới tận tám con số.
Cô còn đang lo không biết nên đầu tư số tiền lớn như thế vào đầu, không ngờ lại đụng trúng ngay Sầm Đóa Nhi.
Về sau, sau khi tốt nghiệp đại học, cô sẽ từ Tân Thị về lại thủ đô, nếu không tích lũy một chút căn cơ thì sao có thể lăn lộn được
dây?
Hiện nay cũng vừa lúc có Sầm Thị làm đá dò đường, giúp cô bắt đầu xây dựng vòng phạm vi thể lực của chính mình.
Từ từ mưu tính, về lâu về dài nhất định sẽ có thu hoạch.
Sẩm Đóa Nhi trầm ngâm một hồi lâu mới đáp, “Tôi cần thời gian suy nghĩ một chút đã.”
“Được, trước chiều mai cho tôi câu trả lời là được.”
“Được. Không còn chuyện gì nữa, tôi về đây.”
Đàm Hi đứng lên, tay đút trong túi quần, tiễn cô ta ra cửa: “Tôi còn có hai cầu muốn nói với cô.”
Sầm Đóa Nhi ngẩng đầu nhìn cô.
“Giờ Hội đồng quản trị chính là khối u ác tính của Sầm Thị, cô và họ chẳng khác nào nước với lửa. Nếu muốn ngồi yên ổn ở vị trí chủ tịch, khống chế được quyền làm chủ thì nhất định phải dùng dao sắc chặt đay rối, nếu không…”
Sắc mặt Sầm Đóa Nhi hơi biến đổi, dường như cô ta cũng không ngờ Đàm Hi lại hiểu biết tình hình nội bộ của Sầm Thị như thế.
Xem ra, quả thực đã lên kế hoạch rất tốt rồi.
Đàm Hi: “Hẳn cô cũng biết, hiện giờ vấn đề của Sầm Thị không phải là có thể kiếm được nguồn góp vốn hay không, mà cô có thể đấu lại được đám đầu trâu mặt ngựa kia không.”
“Cảm ơn cô đã nhắc nhở.” Sầm Đóa Nhi thu liễm chút cảm xúc dư thừa lại, cố gắng tỏ ra bình thường.
“Tôi muốn cổ phần để tiến vào Hội đồng quản trị chỉ vì muốn ngồi kiếm tiền. Thế nên cô không cần sợ tôi sẽ can thiệp vào chuyện làm ăn của Sầm Thị. Ngược lại, trong những thời điểm cô bị công kϊƈɦ, tôi còn có thể đứng ra giúp cô nữa.”
“Thực ra,“ Sầm Đóa Nhi cười khổ, “Hiện tại tôi căn bản không dám tin cô.”
Đàm Hi không để bụng, “Nhưng mà trước mắt cô cũng chẳng còn cách nào khác, chẳng phải thế sao?”
“Thế nên cố nuốt tôi là cái chắc rồi?” Sâm Đóa Nhi hơi híp mắt.
“Không thể nói như thế được. Tóm lại thì quyền quyết định vẫn nằm trong tay cô, mà tiền của tôi cũng chẳng sợ không có chỗ nào để tiêu.”
Sầm Đóa Nhi bình tĩnh nhìn cô một hồi lâu, “Cô nhắc nhở tôi nhiều như thế, tôi cũng phải có qua có lại một chút.”
Đàm Hi cười, “Rửa tại lắng nghe đây.”
“Sầm Thị do một tay ba tôi sáng lập ra. Hiện tại các thành viên trong hội đồng quản trị toàn là những bậc cha chú công lao đầy người. Một người ngoài như cô sao có thể xen được vào chứ?”
“Có cổ phần, trở thành cổ đông, chẳng phải là xen vào được rồi sao?” Nhún vai, cực kỳ nhẹ nhàng.
Sầm Đóa Nhi hừ lạnh: “Không dễ như thế đâu! Đến tôi mà đám người đó còn chẳng để vào mắt, huống chi là cô.”
Đàm Hi mở cửa ra, nghiêng người làm từ thế mời, nhìn rõ ràng là muốn đuổi người rồi.
“Cảm ơn Sầm Tổng nhắc nhở, cô chỉ cần trả lời lại tối là có bán cổ phần hay không mà thôi! Ngoài ra, những cái khác không cần cô phải nhọc lòng, tôi sẽ tự biết cách giải quyết.”
“Đàm Hi, nói tạm biệt thì cũng phải nói một cách vẹn toàn!”
Ánh mắt lạnh lùng: “Thế nên, cô đang có ý là muốn từ chối đúng không?”
Sầm Đóa Nhi không nói.
Đàm Hi cười lạnh: “Đi từ từ, không tiễn.”
Sau khi người đi rồi, cô quay lại phòng khách. Lục Chinh đã ra khỏi thư phòng, đang ngồi trêи sofa, cấm điều khiển đổi kênh tivi.
“Nghe thấy hết rồi à?” Đàm Hi bưng cốc nước lên uống ừng ực hai hơi.
“Rót cho anh một cốc.”
Động tác dừng lại, Đàm Hi cười: “Có ngay, ông chủ chờ em một lát.”
“Này, có cần em mớm cho anh luôn không?”
Lục Chinh không nhận lấy, há miệng: Mớm đi.
Đàm Hi trợn mắt: “Bé con to xác Điểm Điềm, ngoan ngoãn há miệng ra nào, a…”
Thấy vẻ mặt cô chẳng khác nào đang dỗ dành trẻ con, mặt mày Lục Chinh liền rạng rỡ, nơi nào đó trong lòng tự nhiên thấy rất mềm mại.
“Còn muốn nữa không?” Đàm Hi phục vụ cực kỳ tận tụy.
“Không cần.”
“Anh nghĩ Sẩm Đóa Nhi có đồng ý không?” Đàm Hi chớp mắt làm ra vẻ ham học hỏi.
“Khó mà nói được.”
“Sao cơ?” Cô nghĩ là ván đã đóng thuyền rồi chứ.
Sầm Đóa Nhi là người có tính tình vừa bướng bỉnh vừa ngoan cố, lòng hiếu thắng lại lớn, nếu không lâm vào tuyệt cảnh thì sẽ không dễ dàng chịu thua. So với việc cúi đầu trước hội đồng quản trị, việc bán một phần cổ phiếu chẳng đáng là gì. Huống hồ, Đàm Hi chỉ cần một phần năm, chỉ cần có bốn phần năm còn lại thì cô ta vẫn giữ được vị trí cổ đông lớn nhất rồi.
Đàm Hi: “Em không hiểu lắm.” “Sầm Thị trước giờ là doanh nghiệp kiểu gia tộc, tuy rằng đã cổ phần hóa từ lâu nhưng quyền nắm giữ cổ phần vẫn ở trong tay Sâm Chấn Đông và mấy người cũ từng đi theo ông ta. Chưa chắc bọn họ đã muốn phá vỡ trạng thái phong bế hiện tại, mà Sầm Đóa Nhi cũng thế.”
Đàm Hi nghe vậy liền tỏ vẻ trầm tư.
Lục Chinh nói cũng rất có lý, mâu thuẫn của Sâm Đóa Nhi và Hội đồng quản trị vẫn tính là nội đấu, cho dù thắng thua cũng không làm ảnh hưởng tới căn cơ của Sầm Thị, nhưng nếu Đàm Hi nhúng tay vào thì lại có một ý nghĩa khác hẳn.
Cho dù là thu hoạch toàn thắng nhưng chưa chắc đối phương đã vừa lòng, bởi vì…
Đồng thời với việc giúp Sầm Đóa Nhi đánh thắng trận này, sự tồn tại của Đàm Hi cũng trở thành một tai họa ngầm đối với việc trở thành tiếng nói trở ngại cho việc chấp hành tuyệt đối trong công ty.
Dù gì thì cô nhóc này cũng không dễ trêu vào.
Đối với việc này, Lục Nhị Gia đã có nhiều kinh nghiệm rồi.