Trình Vũ bị luồng sét đột ngột bổ xuống đến ngu cả người.
Sau một hồi lâu mới tỉnh táo lại, ý tứ trong câu nói kia của Đàm Hi khiến cho gương mặt trắng nõn lập tức đỏ ửng,
phụt…
Không nhịn được, bật cười.
“Đàm Tổng, càng ngày tôi càng phục cô đấy, làm sao bây giờ?”
Đàm Hi: “Có phục cũng vô dụng, tôi không chơi trò yêu đương đồng tính.”
Trình Vũ không nói đùa, nguyên nhân duy nhất khiến cô ta lựa chọn ở lại Thịnh Mậu chính là Đàm Hi.
Lúc đầu, Châu Miễu năm lần bảy lượt tìm tới cửa, vô cùng thành tâm. Trình Vũ không muốn làm cô nàng mất mặt. Dù sao người ta cũng đã bày ra tư thế “đến mời ba lần” rối, nếu cô ta còn tiếp tục từ chối nữa thì quá không biết điều. Huống chi, cô ta đã từng nợ Châu Miễu một nhân tình không nhỏ, cân nhắc một chút liền nhận lời sẽ tới đây thử xem thế nào,
Dù sao nếu công việc không thích hợp thì có thể bỏ chạy lấy người, rất tiện lợi.
Không ngờ lại ở đây tới một tháng trời, công việc cần làm thì chẳng có mấy nhưng lâu lâu lại nghe được “sự tích vinh quang” có liên quan tới người chủ của công ty này, ví dụ như dạy dỗ nội gián, đối đầu với Cửu Châu, thậm chí còn vút một đống tiền mặt lên bàn luận công ban thưởng cho từng người một…
Lúc nghe mọi người nói về vị BOSS này, trong lời nói của họ không nên được sự sùng bái, ngay cả mấy đồng nghiệp nữ rủ nhau đi toilet thôi, nói chuyện phiếm với nhau cũng toàn là những lời ca ngợi, kính nể các kiểu.
Dần dà, Trình Vũ không khỏi tò mò, rốt cuộc là người đàn ông nào mà có thể nhận được sự sùng bái tuyệt đối 360 độ không góc chết của nhân viên như thế.
Đúng thế, đàn ông.
Trước khi chính thức gặp mặt, Trình Vũ vẫn cứ tưởng rằng Tổng giám đốc của công ty này là đàn ông, họ Đàm.
Thật không ngờ… Lần gặp mặt đầu tiên khiến cô ta sợ tới mức suýt chút nữa phun cà phê lên mặt người đối diện, cũng may là phanh lại đúng lúc.
Không ngờ lại là một cô bé tuổi còn trẻ như thế?!
Quan sát cẩn thận, Trình Vũ thấy được sự thông minh tháo vát của cô, dáng vẻ làm việc như sấm rền gió cuốn, lúc này mới biết hóa ra các đồng nghiệp không hề nói quá chút nào.
Cuối cùng, cô ta lựa chọn ở lại.
Đàm Hi nghe xong, ho khẽ hai tiếng, trời ạ… xấu hổ quá đi mất.
Trình Vũ nhún vai: “Xu hướng giới tính của tôi cũng rất bình thường, Đàm Tổng đã nghĩ nhiều quá rồi.”
Nói ra những lời này, giữa hai người bớt đi sự thăm dò, ngược lại còn có vẻ vô cùng thưởng thức lẫn nhau.
Trình Vũ thở phào nhẹ nhõm, “OK, giờ hẳn là Đàm Tổng nên nói vào chính sự rồi nhỉ?”
Đàm Hi ném cho cô ta ánh mắt “chị rất hiểu chuyện đấy”, “Hẳn là Lưu Diệu đã trao đổi với chị về vụ chi nhánh công ty mới của tập đoàn Lục Thị rồi. Tôi đã giao việc này cho anh ta phụ trách, chị cũng làm cùng đi.”
“Tôi? Chẳng phải chuyện như thế này giao cho Linda càng tốt hơn sao?” Sở trường của Trình Vũ là pháp luật, hoàn toàn dốt đặc cán mai với mấy chuyện đầu tư như thế này.
Đàm Hi nhìn chằm chằm cô ta, “Tôi nghe nói làm luật sư thì không chỉ có tài ăn nói mà độ cảnh giác cũng rất cao.”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng ý tứ sâu xa.
Trình Vũ là người thông minh, ngay lập tức đã hiểu được ý của Đàm Hi, gật đầu: “Tôi sẽ làm cùng Lưu tổng.”
Nửa tiếng sau, hai người mới kết thúc cuộc nói chuyện.
Trình Vũ rời đi, vào phòng trà để tự pha cho mình một ly cà phê. Thấy Chầu Miễu cũng tiến vào, cô ta gật đầu cười thay cho lời chào.
“Luật sư Trình thích Cappuccino à?” Cô ta vẫn luôn nghĩ rằng kiểu người “Bạch Cốt Tinh” giỏi giang như Trình Vũ sẽ thích loại tình thủ như cà phê Blue Mountain cơ.
“Tôi thích ngọt. Đúng rồi, Đàm Tổng bảo cô vào văn phòng cô ấy đấy.”
“Giờ sao?”
“Ngay lập tức.”
Châu Miễu không dám chần chừ, pha xong trà hoa liền đi tìm Đàm Hi ngay.
Còn tưởng rằng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, không ngờ là…
“Mấy ngày nay mọi người vất vả rồi, cô qua Hải Lệ đặt hai bàn đồ ăn xế chiều rồi bảo họ đóng gói mang tới công ty.”
Nói thế nào đi chăng nữa, chỉ cần có đồ ăn, lại còn được chi trả bằng tiền công thì Châu Miễu vẫn cứ rất vui vẻ, tung tăng chạy ra ngoài tuyên bố tin tức tốt này.
Rất nhanh, ở bên ngoài vang lên tiếng hoan hô.
Linda: “Ba ngày một bữa nhỏ, nửa tháng một bữa lớn, ngoại trừ Đàm Tổng ra thì thật chẳng còn vị sếp nào khảng khái được như thế cả.”
Tạ Văn Ti: “Nếu muốn con ngựa chạy thì cần phải cho ăn cỏ đúng lúc thôi! Rõ ràng Đàm Tổng đang bón phân cho cây để dưỡng ngựa béo đây mà!”
Mike: “So với cuộc sống trước kia, tôi cảm giấy giờ mình đang ở thiên đường.”
Ba giờ mười lăm phút, đồ xế chiểu được đưa tới.
Sau khi cảm ơn anh bạn ship đồ xong, Châu Miễu bắt đầu hò hét gọi mọi người tập trung lại.
Một đám sói con xoa tay hầm hè, ra sức nuốt nước bọt, tay xoa bụng nhỏ, chỉ chốc lát sau liền bắt đầu chiến đấu.
Châu Miễu để riêng ra ba phần, đưa tới ba văn phòng làm việc riêng… Đàm Hi, Lưu Diệu, Trình Vũ.
Một đám người đang đánh chén hăng say thì đột nhiên lại có một người đàn ông đi vào.
Dáng người cao lớn, mặt mũi lạnh lùng, một thân khí thế khiến người ta không dám khinh thường.
Không khí náo nhiệt lập tức dừng lại, Chu Miểu và Linda đồng thời cũng buồng đũa, tiến lên chào đón đầu tiên.
Hai người đều là người từng trải, tất nhiên cũng nhận ra người đàn ông trước mắt không phải người bình thường, nói không chừng là một khách hàng tiềm năng lớn cũng nên.
“Chào ngài, xin hỏi có thể giúp gì được cho ngài không ạ?” Châu Miễu mỉm cười nhẹ nhàng, hào phóng mà khéo léo,
Linda cũng lập tức gật đầu cười theo.
Mọi người tiếp tục ăn uống nhưng không phát ra âm thanh ầm ĩ nữa, y như đang diễn phim cấm vậy, ai nấy đều sôi nổi vểnh tại lên nghe động tĩnh ở bên đó.
Lục Chinh: “Tôi tìm người.”
Chu Miểu hơi khựng lại, “Xin hỏi ngài tìm ai ạ?”
“Đàm Hi.”
Đàm Tổng ư?
Cô ta và Linda liếc nhìn nhau, đang định mở miệng thì Đàm Hi đã đi từ trong văn phòng ra: “O? Sao anh lại tới đây?”
Mọi người đều nhìn rõ sự vui vẻ trong mắt cô, sau đó ánh mắt nhìn Lục Chinh trở nên đầy ý tứ sâu xa, nói đúng ra, là hóng hớt.
Lưu Diệu bước lên chào hỏi: “Lục Tổng.”
Lục Chinh khẽ ừm một tiếng đáp lại. Anh đối với Lưu Diệu khá là khách khí, dù sao cũng đã từng gặp trong trận chung kết AO rồi.
Thực ra, lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở cục cảnh sát, ở sự kiện Hoa Nhuận ngày đó, Lưu Diệu là nghi phạm bị bắt, chỉ có anh ta không nhìn thấy Lục Chinh nhưng Lục Chinh lại có ấn tượng với anh ta.
Đàm Hi đã chạy tới bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh một cách tự nhiên: “Sao lại tới đây thế?”
“Tới thăm em.”
Châu Miễu: “Đàm Tổng, giới thiệu với mọi người một chút đi ạ?”
“Ô, đây là bạn trai tôi, Lục Chinh.”