Hơn nữa, A Phi chết dưới tay Lôi Minh, tuy rằng trong đó có có sự tính toán cố ý của Đàm Hi, nhưng người nhúng tay vào làm trực tiếp vẫn là hắn!
Từ đó về sau, giữa Ấn Hoán và Lôi Minh chính thức vạch rõ ranh giới, từ đây, không liên quan đến nhau.
“Đây là ý gì?” Lôi Minh nhìn anh với ánh mắt lạnh như băng, “Nói sao đi nữa, cũng là chỗ quen biết cũ, sau cậu có thể đem người đến đập phá chỗ của tôi?”
n Hoán nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của đối phương, không hề né tránh, thậm chí còn lạnh lùng hơn vài phần.
“Chỗ quen biết cũ? Ông kêu người đến làm hỏng hôn lễ của anh em tôi. Bây giờ tôi chỉ qua đây đập vài cái bàn, vài chai rượu, ông còn mặt mũi ở đó mà sủa bậy hả?”
Đến phút này, Lôi Minh không thể không thừa nhận, n Hoán hiện tại đã không còn là thằng cóc kẻ ngày hôm qua nữa.
Dù cho đang mặc quần áo sạch sẽ, cũng không che giấu được sự thật máu tanh nhuộm màu, đó là sự hung tợn và sát khí được rèn luyện sau bao tháng ngày giết chóc!
Chỉ chốc lát, khí thế của Lôi Minh giảm đi vài phần, sự tức giận trêи khuôn mặt chuyển thành nụ cười không có chút khúc mắc, nghiêng người nhường đường, làm động tác xin mời: “Anh Hoán đại giá quang lâm, chỉ bằng ngồi xuống nói vài câu?”
Ngay cả cách gọi cũng từ “ n Hoàn” biến thành cách gọi “Anh Hoán” vô cùng nịnh nọt.
“Nếu đã vậy thì tôi không khách sáo nữa.”
“Xin mời” Lối Minh cố ý nhường ghế chủ nhân, rồi còn kêu mấy tiểu đệ đi lấy một chai rượu vang có giá không hề rẻ ra, sau đó rót cho An Hoán một ly vừa đủ.
“Đại ca Lôi khách sáo rồi.” n Hoán dựa lưng vào ghế, tư thế rất nhàn nhã, “Hôm nay tôi đến không phải để uống rượu, cũng không nói chuyện xưa, chỉ muốn tìm anh để có cấu giải thích rõ ràng mà thôi.”
“Giải thích?”
“Đại ca Lôi cũng nên biết rằng, hôm nay là ngày hôn lễ của một đứa từng là đàn em của tôi. Vốn dĩ muốn đòi ly rượu mừng, không ngờ lại gặp phải người nhà anh động tay động chân với cô dâu, việc này tôi muốn nghe xem đại ca Lôi có suy nghĩ gì không.
Khi nhận được thiệp cưới của Phi Tử, vốn dĩ là n Hoán không tính đi. Giờ anh làm việc cho hội Ám Dạ, thân phận rất nhạy cảm, tuy rằng giờ đây Phi Tủ lựa chọn cuộc sống bình thường ổn định, nhưng tốt nhất vẫn nên cắt đứt liên lạc với người quen trước kia.
n Hoán cũng là một trong số đó.
Giờ đây thiệp cũng đã đến tay, chứng tỏ trong lòng Phì Tử vẫn còn tình nghĩa anh em lúc đầu, vậy là đủ rồi, không phải sao?
Vì vậy, n Hoán không có đến đám cưới, chỉ cử người gửi phong bao đỏ chúc mừng trước đó thôi.
Không ngờ sau cùng, hắn cũng bị một cú điện thoại của Đàm Hi gọi ra.
Lôi Minh nghe vậy, làm ra vẻ sực nhớ ra, “Ồ, thì ra chú rể và anh Hoán quen biết nhau, người nhà mình mà không biết nên gây ra sự hiểu lầm không đáng có!”.
Trong mắt n Hoán thoáng qua vẻ mỉa mai. Lôi Minh có thể lăn lộn đến vị trí hiện tại, chắc công sức cũng nhờ cái miệng gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma đó của ông ta.
Rõ ràng biết mối quan hệ của hắn với Phi Tử, nhưng chỉ nhắc qua sơ sơ bằng cách gọi “chú rể”, nếu thật sự n Hoán muốn truy cứu, anh có thể lấp ɭϊếʍ bằng không biết“. Dù sao, kẻ không biết không có tội, ai có thể làm gì được hắn chứ?
Đương nhiên, n Hoán bất chấp vạch trần hắn ta, cũng không phải không được, nhưng tiếng xấu “lòng dạ độc ác, có thì phải báo” đó chắc sẽ lan truyền khắp trong giới.
n Hoán: “Nghe vậy, xem ra đại ca Lôi hình như không biết nội tình.”
“Nội tình gì? Tôi chỉ biết, một con tình nhân không nghe lời trốn theo một thằng đàn ông, tôi mới kêu A Khâu đem người đi bắt
å ve.”
“Vậy sao?”
“Đương nhiên.”
“Đáng tiếc…” An Hoán thở dài, “Tình nhân đó e là không bắt về được nữa.”
Ánh mắt Lối Minh chợt lóe lên, “Anh Hoán nói vậy là ý gì?”
“Bởi vì, bây giờ cô ấy đã theo anh em của tôi, vì vậy tôi không cho phép ông gây rối họ nữa!” Thẳng thừng, ngang tàn, cuồng vọng cực độ!
“ n Hoán, cậu đừng có quá đáng!” Lôi Minh đập bàn đứng dậy, ánh mắt dữ tợn.
“Hết cách,“ Hắn ung dung thong thả đứng dậy, đôi mắt phượng hết sức tinh xảo ấy lộ ra vẻ sát khí, “Kẻ quả đáng là ông mới đúng, Lôi Minh!”
“Muốn chết…”
Trong nháy mắt cả đám người vây lấy, ai ai cũng cầm súng trong tay, bao vây hắn ở giữa.
Lôi Minh cười nhạt, “Mấy tháng không gặp, mày thực sự tiến bộ không ít. Đáng tiếc, trêи đời này cứng nhất không phải miệng lưỡi, mà là súng trong tay mấy người này! Mày có nói nhiều đến mấy, không bằng một phát ngay đầu mày! Pằng – cái mạng nhỏ thể là chấm hết.”
“Vậy sao?” n Hoán cười hỏi ngược lại, lúc giơ tay lên vỗ tay, hai mươi mấy người áo đen xông vào, trong tay đồng loạt cầm khẩu A9.
Lôi Minh trợn to mắt, “Mày, là người của hội Ám Dạ?!”
Cả nước chỉ có bang hội của Dạ Xã và hội Ám Dạ mới có tư cách sử dụng khẩu súng loại này. Nhưng Dạ Xã ở miền Nam, chẳng thể nào lại xuất hiện ở thủ đô được, vậy chỉ còn – hội Ám Dạ!
n Hoán cười và đẩy họng súng đối diện đang chĩa vào mình lên, thoát ra vòng bao vây, tiến bước đến trước mặt Lôi Minh: “Súng cũng chia loại, có loại cứng, còn có loại cứng hơn; cho dù nhắm ngay đầu, có chính xác, còn có chính xác hơn. Ông nói xem, có phải đạo lý này không?”
Chân của Lôi Minh run lên, cười một cái miễn cưỡng, “Đều là bạn bè, sao lại phải động đến súng chứ? Chẳng qua là một ả tình nhân, nếu anh Hoán đã ngỏ lời, tôi cũng xuôi chèo mát mái, không truy cứu nữa. Đây chính là, có qua có lại, xem như đây là thành ý của Lôi Minh tối, sau này có gặp lại, chúng ta vẫn là bạn.”
“Bạn?” n Hoán nhướng mày, “Tôi chưa thấy loại bạn nào mà chĩa họng súng vào bạn cả.”
Lôi Minh hơi biến sắc, hạ giọng xuống: “Cất hết súng cho tao!”
n Hoàn thấy vậy, cũng giơ tay lên, đám người áo đen cũng rút lui theo, vẻ được huấn luyện nghiêm chỉnh khác hẳn đám ô hợp của Lôi Minh, hoàn toàn là một trời một vực.
“Nếu hai bên chúng ta đều đã nhất trí với nhau, vậy tôi không làm phiền đại ca Lôi nghỉ trưa nữa. Chỉ hy vọng, ông nói được làm được, nếu bị tôi phát hiện ông âm thầm làm phiền anh em của tôi, hơ hơ… vậy thì đừng trách sống của hội Ám Dạ quá cứng, khiến ông – ăn – không – tiêu.”
Nói xong, nghênh ngang ra về.
Lôi Minh đứng tại chỗ, không rõ vẻ mặt thế nào, thật đúng là gà chó lên trời! n Hoán bây giờ, nó thật sự không thể đụng vào.