Đàm Hi đã sớm quen với dáng vẻ lạnh lùng này của Lục Chinh, nên không cảm thấy có gì.
Những người khác thì…
“Các anh đi ăn lẩu đi, tôi đi trước đây.” Đàm Hi từ biệt ba người, sau đó dắt tay Lục Chinh đi.
Nhìn theo bóng lưng hai người đi xa, Lâm Tầm dường như đang suy nghĩ điều gì, “Sao tôi cứ cảm thấy bạn trai Đàm tổng quen mắt vậy nhỉ?”
Hứa Nhất Sơn: “Giám khảo”
“Hả?”
“Trêи hàng ghế giám khảo, người ngồi ở giữa, tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị, Lục Chinh”
Lâm Tâm và Lưu Diệu quay sang nhìn nhau, một lúc sau, không khỏi cảm thán: “Chị của tôi lợi hại quá.” Ngay cả tổng giám đốc Lục Thị cũng bị chị thu phục vào trong túi rồi, trêи trời dưới đất còn có cái gì chị không làm được nữa không hả?
Ba người vẫn đi ăn lầu như lời hẹn trước đó, khi ăn không khỏi làm đôi ba chén.
Vốn dĩ ban đầu Lâm Tẩm và Lưu Diệu còn thấy có chút xa lạ với Hứa Nhất Sơn, nhưng khi tiếp xúc với nhau mới phát hiện ra người này thẳng thắn sảng kɧօáϊ, trừ việc ít nói ra, những mặt khác đều rất hợp nhau.
Có câu nói là, một chén sầu, tình cảm sâu!
Tình bạn giữa đàn ông với nhau thường phát triển trong những chén rượu trao nhau như thế.
Trong thời gian một bữa lẩu này, sau khi kết thúc đã là anh em tốt tối dìu anh nấng, khoác vai nhau cùng đi.
Lại nói đến bên kia Đàm Hi đi cùng Lục Chinh về nhà. Cô chẳng qua chỉ đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua chai nước, bên cạnh Lục Chinh đã có thêm một con bươm bướm.
Nói ra thì con bươm bướm này cũng vừa được gặp qua, chẳng phải là nữ MC ăn nói sắc bén trong cuộc thi giao dịch viên chung kết vừa diễn ra đó sao?
Thực sự đúng là, cực kỳ trùng hợp.
“.. Lục tổng, anh thấy sao về lời đề nghị vừa nãy của tôi?” Người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ rượu, cổ chữ V khoét sâu, hai tảng thịt trước ngực lắc lư theo động tác khẽ nhoài người về phía trước của cô ta, cực kỳ hoành tráng.
Theo Đàm Hi suy đoán, ít ra cũng phải 36C.
Người đàn ông không thể hiện thái độ, hút từng hơi thuốc, gương mặt lạnh lùng, đường nét rõ ràng, hơi thở mạnh mẽ rắn rỏi khiến người ta không khỏi trầm mê vào.
Nữ MC dường như không thể khống chế được nhịp tim đang nhảy loạn lên trong lồng ngực, ánh mắt dịu dàng như sóng gợn mùa thu, hai má đỏ bừng lên như ráng chiều tà. Nếu cô ta có thể trèo lên được kim chủ này thì…
“Lục tổng à? Người phụ nữ hít thở sâu, để lộ nụ cười tự nhận là hoàn mỹ, tiếp tục thuyết phục: “Chuyên mục của chúng tôi rất có thành ý muốn mời anh, còn về chuyện giá tiền có thể từ từ thương lượng…”
Người đàn ông như cười như không liếc nhìn cô ta, “Cô nghĩ tối thiếu chút tiền đó à?”
Nữ MC bất ngờ bị bật lại, cực phẩm như vậy, dù có ngã nhào vào cô ta cũng cam lòng!
“Tổng giám đốc đương nhiên không thiếu chút tiền đó. Đây chẳng qua chỉ là một phương thức để biểu đạt thành ý, nếu như anh thấy quả đường đột thì tôi có thể xin lỗi”
Đáp lại là một tiếng cười giống như giễu cợt của người đàn ông.
Nữ MC cũng không nổi giận, đuôi mắt hướng lên trêи, gương mặt hiện rõ vẻ quyến rũ, “Đương nhiên, nếu anh thích phương thức khác, thì tôi… và các đồng nghiệp sẽ cố gắng hết sức để phối hợp” Nói xong, ra vẻ vô ý dựa vào trước ngực Lục Chinh.
Đàm Hi híp mắt lại, liên tục cười lạnh.
Cũng may Lục Chinh nhanh nhẹn tránh ra. Người phụ nữ kia trọng tâm không vững nên chỉ nghe thấy một tiếng bịch một cái, giống như con chó chết đập mạnh vào nắp xe chiếc Land Rover.
“Ha…” Đàm Hi thực sự không thể nhịn được bật cười thành tiếng, sau đó đi đến bên cạnh người đàn ông, “Này, biểu hiện khá lắm, mời anh uống chai nước suối”
Lục Chinh cười bất đắc dĩ, vẻ mặt cưng chiều.
Nữ MC lật đật đứng dậy, đột nhiên sắc mặt hoàn toàn thay đổi, ánh mắt nghi ngờ bất định nhìn Đàm Hi, “Cổ… là ai?”
Đàm Hi khoanh tay trước ngực, khóe môi cong lên, nhìn như đang cười, nhưng ánh mắt lại giống như hổ nước sâu không một gợn sóng.
Bốn mắt nhìn nhau, nữ MC giống như bị một bàn tay vô hình bóp lấy cổ, hô hấp khó khăn, sống lưng lạnh toát.
“Câu này đáng lẽ ra phải là tôi hỏi chị chứ?” Đàm Hi tiến đến bên cạnh cô ta, “Chị là ai? Dám câu dẫn người đàn ông của tôi ngay trước mặt tôi, chị cũng to gan đấy nhỉ!”
Nữ MC toàn thân run rẩy, vô thức lắc đầu: “Tôi không có!”
“Tận mắt tôi nhìn thấy, chị còn định giảo biện nữa à? Xem ra chỉ là một kẻ hèn dám làm mà không dám nhận rồi.”
Người phụ nữ không phản bác, mím môi lại, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lục Chinh. Nhưng đáng tiếc, ánh mắt người đàn ông không hề nhìn về phía cô ta mà cứ nhìn chằm chằm vào cô gái ngang tàng cao ngạo bên cạnh.
Chẳng lẽ Lục tổng thích loại con gái cuồng dã như vậy?
Trước mắt nữ MC xẹt qua một luồng ánh sáng, giống như có một số nước lạnh xối lên đầu. Cô ta bỗng chốc thu lại dáng vẻ chật vật đáng thương, đứng thẳng người, hai tay chống nạnh, dường như muốn mượn động tác này để mang lại dũng khí và sự tự tin.
Sau đó…
“Có mắng ai là đồ hèn hả?”
Đàm Hi cười lạnh, “Xem ra không những không hèn, mà còn ngu xuẩn nữa!”
“Cô, sao cô lại dám mắng chửi người khác như vậy hả?” Nữ MC sắc mặt càng trầm trọng hơn, tư thế cường ngạnh, “Cô phải xin lỗi tôi ngay!”
Đúng vậy, người đàn ông mạnh mẽ như Lục Chinh tuyệt đối sẽ không thích một đóa hoa trắng nhỏ bé yêu kiều, anh sẽ thích… hoa bá vương!
Cho nên, cô ta phải thay đổi chiến lược.
Đàm Hi chẹp chẹp hai tiếng, cô đã từng gặp không ít người tự cho mình là đúng, nhưng đây vẫn được coi là thánh trong các thánh!
Xin lỗi ư?
“Dám hỏi chị gái này, có phải não chị bị úng nước rồi không hay là bị lừa đá? Hay là, khi đi qua của chị bị cánh cửa kẹp trúng đầu à? Nếu không sao não lại tàn đến thế?” Đàm Hi cười nhìn cô ta với vẻ mặt hiếu kỳ.
“Cô mắng tôi là đổ não tàn sao?!”
“Xem ra chị vẫn rất hiểu rõ bản thân mình”
Nữ MC tức giận trừng mắt nhìn cô, rồi quay sang nhìn người đàn ông, “Lục tổng, tôi chỉ mời anh tham gia tiết mục, hơn nữa còn có lòng tốt khuyên bảo, vậy mà người phụ nữ này vừa đến đã xông vào mắng chửi tôi, chẳng lẽ anh không nên có lời nói lại với tối à?”
Như vậy đã đủ cao lãnh, đủ bá đạo, đủ sánh ngang với ngự tỷ rồi chứ? Tốt nhất là có thể khơi dậy ɖu͙ƈ vọng chinh phục của đàn ông, khăng khăng thích mình! Nữ MC nghĩ trong lòng như vậy, không khỏi mừng thầm.
Trong mắt cô ta, dù Lục Chinh có tiếng tăm tốt thế nào đi chăng nữa thì cũng không khác gì mấy tên công tử nhà giàu ăn chơi, chỉ cần giở chút thủ đoạn là có thể thu phục được.
“Nói lại ư?” Người đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng, trầm giọng hỏi lại.
“Đúng vậy! Tôi tưởng rằng anh biết nhìn người lắm, không ngờ lại đi thích loại phụ nữ này!”