Lục Chinh sớm nắng chiều mưa, không chịu được dùng sức mạnh hơn.
Mặt Đàm Hi trắng bệch, đau đến hít khí lạnh!
Lúc này người đàn ông mới buông lỏng tay ra, trong lúc rủ mắt xuống mới đè nén đi sự áy náy và ân hận lại.
“Anh điên rồi à?!” Đàm Hi xoay người lại, đôi mắt long lanh đầy ấm ức, càng nhìn lại… càng khiến người khác muốn ức hϊế͙p͙.
Hơi thở người đàn ông rõ ràng trở nên nặng nề, giơ tay siết chặt vòng eo tinh tế của cô, ấn cô vào trong lòng, “Nói, em ăn mặc thế này có phải là muốn câu dẫn anh không?”
Đàm Hi hơi khựng lại, nhưng phút chốc đã nở nụ cười, “Anh nói vậy… thì đúng là vậy thôi!” Đầu ngón tay thon dài trắng trẻo dạo vòng quanh bộ ngực anh, thỉnh thoảng lại ấn vào một cái, thỉnh thoảng lại vẽ vòng tròn trêи đó.
Lục Chinh cắn răng cố nhịn, bề ngang người cố lên.
Đàm Hi đang đi đôi giày cao gót cao bảy, tám phần, suýt nữa thì trẹo chân, “Này, Lục đại tổng tài, đây là nơi làm việc đấy nhé!
“Anh biết chứ.”
“Vậy mà anh còn.”
“Anh nói là ngủ với em ngay bây giờ a?” Ánh mắt người đàn ông thâm trầm, trêи gương mặt lạnh lùng cứng rắn như được chạm khắc bằng dao, mỗi một góc cạnh đều hiện lên sự cương nghị mê người.
Đàm Hi thấy vậy bỗng tức giận đùng đùng, “Được ăn thịt mà còn giả bộ làm trò! Anh tưởng muốn ngủ là ngủ được chắc?”
Lục Chinh đi đến bên bàn làm việc, đặt cổ xuống đó, hai tay đặt hai bên cạnh cô gái, dùng tư thế cường ngạnh và khí thế mạnh mẽ bao phủ lấy cô trong đó.
Cho nên, Đàm Hi có nên cảm thấy may mắn vì chiếc váy này được thiết kế xẻ tà cao một bên không? Khi ngồi xuống còn có thể để cổ tách hai chân ra, ở giữa còn có chỗ cho Lục Chinh đứng.
Chęp…
“Em đến bao giờ vậy?” Người đàn ông trầm giọng hỏi, nhưng không ngước mắt lên nhìn thẳng vào cô, bởi vì một cái chân đẹp lộ ra bên ngoài của cô gái đã thu hết tất cả sự chú ý của anh rồi.
Váy xẻ cao một bên, cho nên khi ngồi xuống một chân lộ ra ngoài, chần còn lại vẫn ở trong vảy.
Muốn che nhưng còn lộ ra, muốn nói nhưng lại ngại ngùng.
Đặc biệt là sự đối lập mạnh mẽ giữa đen và trắng, suýt chút nữa đã khiến người đàn ông cay mắt không mở ra được. “Đường sắt cao tốc lúc mười hai giờ, mười hai rưỡi đến nơi.” Khi Đàm Hi nói, bàn tay hơi chai sần đặt lên trêи đùi, chầm chậm xích lên.
Đàm Hi rùng mình, nổi cả da gà.
“Mặc thế này đi tàu cao tốc à? Hả?” Đáy mắt người đàn ông mơ hồ lướt lên sự tối tăm.
Đuôi mắt Đàm Hi hơi nhếch lên, “Thì sao chứ?”
Bỗng nhiên tay siết chặt cái đùi trắng nõn của cô gái. Lục Chinh nghiêm nghị híp mắt lại, “Rốt cuộc có đúng vậy không?”
“Anh bỏ tay ra! Đau!”
“Không nói thì còn đau hơn, em có muốn thử không?”
Đàm Hi kinh ngạc nhìn anh, có phải là người đàn ông này đến ngày rồi không? Từ khi cô bước chân vào đây đến giờ, mỗi động tác, mỗi câu nói đểu hung ác dữ dằn, giống như là… muốn xé vụn cô ra mới cam tâm.
Cho nên, con sói đói bụng đã lâu thì sẽ thế này sao?
“Không phải, không phải!” Nếu còn nhéo nữa sẽ tìm luôn đấy, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Đàm Hi đành phải chịu nhịn, “Trước khi đến đây em mới thay đồ”
Lục Chinh giận quá bật cười, giơ tay lên nhấc cằm có: “Nhóc con, chứng cứ rõ rành rành, còn dám nói không phải đang câu dẫn anh sao?”
Đàm Hi cũng không giãy ra, mà tươi cười tiến sát lại gần anh, “Đúng thế, vậy Đại Điểm Điềm, anh có cắn cầu không?”
“Có!”
“Ngoan!” Đàm Hi hồn choẹt một cái lên môi anh, “Đây là phần thưởng!”
“Vậy sao đủ được?”
Đàm Hi chớp mắt, chỉ cảm thấy sau gáy nặng nề, nụ hôn cuồng dại mang theo luồng gió thô bạo rơi xuống như mưa rền gió mạnh.
Cô suýt nữa thì không chịu nổi, theo đà ngửa ra sau, nhưng đã được người đàn ông nâng lấy eo, khó khăn lắm mới ổn định lại được, bị ép phải chịu đựng sự nhiệt tình như lửa của anh.
Hôn xong, con người Lục Chinh trầm xuống, dường như sắp nổi lên gió bão lớn hơn nữa, còn Đàm Hi liên tục thở gấp, hai má đỏ bừng.
Đột nhiên hai bàn tay chống bên eo cô dần di chuyển lên trêи, vén mái tóc dài rối tung sang một bên vai, tay chạm vào nóng bỏng, giống như bưng lên một khối ngọc ấm áp, nhu mị thơm ngát.
Lại còn là hở quá nửa lưng trần, ngay cả dây bra cũng là loại trong suốt nữa.
Lục Chinh kiềm chế cơn ghen đang nổi lên trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai cho em mặc cái thể loại này đi rêu rao khắp nơi hả?!”
“Cái thể loại này? Là thể loại nào?” Vẻ mặt cô gái vô tội, bờ môi đỏ tươi vẫn còn dấu răng anh cố tình để lại.
Ánh mắt người đàn ông trầm xuống, như gió mưa sắp tới.
Nhưng Đàm Hi không biết kiềm chế đặt tay lên gáy anh, ghé sát bên tai anh, “Chẳng lẽ anh không thích em mặc thế này à?”
Hô hấp hỗn loạn.
Cô vẫn tiếp tục trêu chọc: “Em thả tóc che đi rồi, chỉ cho mình anh xem thôi.”
Nói xong, nhảy từ trêи bàn làm việc xuống, sau đó xoay người…
Tấm lưng trần trắng nõn trơn bóng lộ ra trước mặt người đàn ông, không có một chút thịt dư thừa nào, đường cong tinh xảo đẹp
dē.
Đàm Hi quay đầu lại, nhìn anh mỉm cười: “Có đẹp không?”
“Đại Điểm Điểm? Lục tổng à?”
“Khụ… Đẹp”
Một giây sau, con sói đói nhao lên, triền miên không ngớt.
Nhưng suy cho cùng vẫn là nơi làm việc, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể có người vào, cho nên hai người không làm đến cùng. Nhưng Lục Chinh đã ăn được không ít canh thịt, đáy mắt mỉm cười như gió xuân.
“Sao đột nhiên lại về thủ đô?” Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, âu phục chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ, hoàn toàn không còn dáng vẻ như con sói đói bụng nửa giờ trước đó.
Đàm Hi ngồi bên sofa, bên cạnh chất đấy một núi khăn giấy, cô vẫn đang lau tay liên tục, nghe vậy tức giận nói: “Chẳng phải anh nói là gặp mặt đàm phán hay sao? Người làm tổng giám đốc như em phải đích thân ra tay, dâng đến tận miệng anh để chơi quy tắc ngầm, anh vẫn còn không vừa lòng à?”
“Quy tắc ngầm… chủ ý hay đấy” Người đàn ông vuốt cằm, dường như có điều gì suy nghĩ. Đàm Hi lườm anh: “Cũng không biết học ai nữa, càng ngày càng hạ lưu..”
“Em.”
Học em đấy.