Hai người quay trở lại mua cái váy kia.
Liêu Gia Gia hết lời cảm ơn Hoắc Vân. Còn Hoắc Vân thì vẫn luôn khiêm tốn không nhận khiến cho Liêu Gia Gia thấy cực kỳ vừa lòng.
Điển hình của kiểu người nhận đồ của người khác nhưng không cho người khác có thái độ bố thí với mình.
Trong lòng Hoắc Vân hừ lạnh, nhưng lại mỉm cười rất ôn hòa: “Chúng ta lên tầng ba đi dạo đi, chị phải mua cho ba thằng cu nhà chị mấy cái áo mùa hè, năm nay lão ấy lại béo lên rồi.”
“Thật hâm mộ gia đình chị quá, bao nhiêu năm rồi mà tình cảm càng ngày càng khăng khít.”
Lời khen này quả thực là đụng vào trái tim nhỏ của Hoắc Vân, sao cô ta không vui vẻ cho được chứ?
Ở đầu bên kia, Nhiễm Dao dẫn Tống Tử Văn lượn qua mấy cửa hàng bán đồ nam, thu hoạch được không ít.
“Những cái này chuyển tới Tân Thị, những cái này thì đưa tới địa chỉ này…” Nhiễm Dao viết xong liền đưa cho người bán hàng.
Tống Tử Văn đứng bên cạnh tùy tiện liếc mắt một cái, khựng lại: “Sao lại là nhà tôi?”
“Bởi vì những cái này là mua giúp anh mà.”
“Tôi có đủ quần áo rồi, không cần đâu.” Tống Tử Văn trước giờ chưa bao giờ để phụ nữ phải trả tiền cho mình, đương nhiên ngoại trừ quý bà Bàng ra.
“Cái này sao có thể giống nhau được chứ?”
“Sao lại không giống nhau?”
Nhiễm Dao nghiêm mặt nói: “Cái này là em tặng mà! Đương nhiên khác với anh tự mua rồi.”
“Khác như thế nào?”
“Khác ở tâm ý đó.”
Tống Tử Văn thở dài. Nhiễm Dao thấy thái độ của anh có vẻ thỏa hiệp rồi thì không ngừng cố gắng thuyết phục, “Anh nhìn đi, em chạy một chuyến tới đây, anh mời em ăn, cho em ở, còn đi dạo phố, đi leo Trường Thành với em, tất nhiên em cũng phải có qua có lại rồi. Người kết giao với người chẳng phải là đựa vào lễ qua lễ lại sao?”
“Hơn nữa, những quần áo này em phải chọn mãi đấy. Anh yên tâm đi, không phải mặt hàng xa xỉ gì đâu, giá cả rất ưu đãi nhưng chất lượng cũng không thua các nhãn hiệu lớn. Anh mặc vào vừa thoải mái mà cũng không dây vào mấy lời đồn phiền toái, bôi nhọ thanh danh thanh liêm chính trực của anh.”
Tống Tử Văn không ngờ cô ấy còn nghĩ tới cả vấn đề này, càng ở chung thì anh ta càng phát hiện ra cô bé này có rất nhiều cái hay ho.
Loại cảm giác này là gì ấy nhỉ?
Giống như một bức tranh cuộn, mở ra từ giữa, dần dần trải sang hai bên. Lúc đầu bạn chỉ có thể nhìn thấy một phần nên rất khó hiểu, hoàn toàn không biết ý nghĩa của nó. Theo động tác mở dần ra, nội dung tiếp nhận được càng lúc càng nhiều hơn, sau đó bạn sẽ bừng tỉnh và thốt lên… thì ra là thế.
Còn nó có phải chân tướng cuối cùng hay không thì chưa biết chắc được.
“Nể tình em chọn lựa cẩn thận như thế, cũng thích như thế, anh nhận lấy đi mà! Ừm, cứ quyết định vui vẻ như vậy đi, phục vụ, thanh toán!”
“Khoan đã, lần này quẹt thẻ của tôi.” Tống Tử Văn duỗi tay vào túi quần lấy ví da.
Nhưng bị Nhiễm Dao ngăn lại, bàn tay mềm mại của thiếu nữ không tránh khỏi chạm vào đùi chàng trai.
Trái tim cô đập thình thình, mà anh ta thì không ngừng run lên.
Dường như vị trí chạm vào kia có một luồng điện chạy qua làm người ta tê dại.
Nhiễm Dao vội vàng tỉnh táo lại, rụt tay về, hai má đỏ ửng lan dần sang hai bên tai, sau đó vội vàng đưa cái thẻ đen cho người bán hàng, “Tính tiền đi.”
Tống Tử Văn vốn thấy hơi xấu hổ, nhưng dáng vẻ thẹn thùng của thiếu nữ quá thú vị, mặt đỏ lên như trái táo làm anh ta thực sự muốn… cắn một cái.
Lắc mạnh đầu, nhất định là mê muội phát ngốc rồi!
Thanh toán xong, hai người rời đi, vừa mới bước ra thì Hoắc Vân và Liêu Gia Gia cũng tiến vào.
“Xin chào quý khách!”
Hoắc Vân thấy Liêu Gia Gia đã bước vào rồi còn quay đầu nhìn ra ngoài, trong lòng thấy không thoải mái cho lắm, ho khan hai tiếng để đối phương chú ý thu liễm một chút, đừng có bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn như thế.
“Chị Vân, hình như em nhìn thấy anh rể thì phải?”
“Ai cơ?”
“Anh rể em!”
“Hoa mắt chăng? Vừa rồi chúng ta mới nhắc tới anh ta nên giờ em mới gặp ảo giác thì sao? Cho dù muốn tính sổ cũng không cần gấp gáp vài phút thế này đâu.”
“Ừm, có thể em nhìn nhầm chăng.” Cũng đúng, sao anh rể có thể đi mua sắm với một người phụ nữ được chứ?
Năm đó, chị gái cô ta cũng chẳng có được đãi ngộ như thế này.
Bỏ qua nhất thời không có nghĩa là bỏ qua mãi mãi, đã định sẽ gặp nhau thì có chạy cũng không thoát được!
Ví dụ như giờ phút này…
“Anh rể?” Liêu Gia Gia trợn trừng mắt, vừa nhìn thấy Tống Tử Văn thì gần như buột miệng thốt lên.
“Gia Gia.” Ôn tồn lễ độ, khoảng cách rõ ràng.
“Sao anh lại tới…” Nơi này.
Hai chữ cuối cùng bị nghẹn lại trong cổ họng.
Nói cũng khéo, Liêu Gia Gia và Hoắc Vân đi dạo xong khu hàng đồ nam, tính tiền rồi chuẩn bị ra về nhưng vì lười đi đến thang cuốn ở phía sau nên ra chỗ này chờ thang máy.
Đúng lúc này, Tống Tử Văn và Nhiễm Dao cũng đi từ một cửa hàng gần đó, vừa nói vừa cười.
Thế nên đụng phải nhau.
Hoắc Vân dùng ánh mắt ra hiệu cho Liêu Gia Gia: Thấy chưa, anh rể em quả nhiên có bồ nhí ở bên ngoài kìa!
Liêu Gia Gia thấy thật sự tuyệt vọng. Hoắc Vân nói có nhiều bao nhiêu cũng không khiến cô ta chấn động bằng việc tận mắt nhìn thấy.
“Cô ta là ai?” Chỉ thẳng vào Nhiễm Dao.
Người bị chỉ hơi nhíu mày lại theo bản năng, nghiêng người tránh tới sau lưng Tống Tử Văn.
Trong lòng Nhiễm Dao lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Cô em vợ cũ này của A Văn thực sự chẳng biết lễ phép là gì, không, phải nói là chẳng có gia giáo gì.
“Gia Gia, em đang làm cái gì thế hả?” Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng.
“Anh ép chị gái em ly hôn có phải vì con hồ ly tinh này không?”
A… Nhiễm Dao cười lạnh.
Tống Tử Văn nhíu chặt chân mày: “Em học ăn nói như thế ở đâu ra hả? Mồm miệng sạch sẽ một chút đi.”
“Ha? Cũng chẳng bẩn bằng anh đúng không? Phản bội chị tôi, đồ khốn nạn!”