Con Dâu Trời Phú

Chương 569




Theo bản năng, mọi người lựa chọn không tin. Vương Trì là người rất tốt, tính tình hiền hòa, thậm chí có hơi yếu đuối, không hề có xích mích gì với bất kỳ đồng nghiệp nào trong văn phòng. Một người như vậy, sao có thể làm chuyện phạm pháp được? Cho dù có lòng tà tâm, nhưng cũng không có cái gan ấy!

Cảnh sát: “Có làm hay không, không chỉ nói bằng miệng là được, phải dùng chứng cứ nói chuyện!”

Peter là người đầu tiên không phục: “Anh muốn bắt anh ấy, có phải cũng nên lấy chứng cứ chứng minh lão… Vương Trì đã làm loại chuyện này?”

“Đồng chí, cậu phải hiểu rõ một điểm, cảnh sát sẽ không vô cớ bắt người, và cũng không có tư cách đổ oan người vô tội nào!”

Ý ở đây là, họ thật sự có nắm giữ một vài thứ quan trọng.

Ánh mắt Vương Trì trở nên hung dữ: “Có thể nói cho tôi biết, là ai báo cảnh sát không?”

“Tôi.” Đàm Hi bước ra khỏi văn phòng, trong tay cầm theo cây bút ghi âm được tìm thấy trong túi cà phê Núi Xanh lúc trước, giao vào tay một anh cảnh sát: “Đây là chứng cứ, file ghi âm đã được gửi vào hộp thư chỉ định, đợi sau khi kỹ thuật xác định không có gì sai sót, công ty sẽ đệ trình đơn thưa kiện.”



Cảnh sát đến rất nhanh, đi cũng nhanh, chỉ là lúc đến là hai người, lúc về thành ra ba người. Sự việc diễn ra quá đột ngột, mọi người mất một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại được.

Peter: “Đàm Tổng, sao… có thể như thế? Sếp… anh ấy…”

“Như anh thấy đấy, anh ta là đồng lõa của La Vũ Văn!”

Peter như bị sét đánh ngang tai.

Đàm Hi nhìn lướt qua mỗi người, ánh mắt sắc bén ẩn chứa cơn tức giận, là hăm dọa, cũng là cảnh cáo…

“Gần đây xảy ra rất nhiều vấn đề, từ phương án bị rò rỉ đến nội gián hiện hình, cho dù là người hay ma, đến cuối cùng sẽ lộ ra chân tướng. Tôi hy vọng mọi người đừng tùy tiện bước thêm một bước như thế, bởi vì trước mặt là vực sâu vạn trượng. Tất nhiên, nếu anh chị thích cảm giác kϊƈɦ thích lơ lửng ngay vách núi, muốn dùng tiền đồ và sinh mạng ra đùa giỡn thì tôi cũng không ngại đẩy xuống.”

Mọi người đều cúi đầu, sự lạnh lẽo không ngừng tuôn ra.

“Ngoài ra, bắt đầu từ bây giờ Vương Trì sẽ không còn là nhân viên công ty nữa, sau này tổ kiểm soát rủi ro sẽ do Sài Thiệu phụ trách, phía Châu Miễu cố gắng tuyển người càng nhanh càng tốt.”

Cuối tháng 5, sau khi bị tạm giam hơn 20 ngày cuối cùng La Vũ Văn cũng chịu thừa nhận hành vi tiết lộ bí mật doanh nghiệp, đồng thời đứng ra làm chứng chỉ tội Vương Trì là đồng mưu trong vụ án lần này.

Căn cứ điều 219 trong bộ luật hình sự nước Cộng hòa Hoa Hạ: Dùng các hành vi như trộm cắp, dụ dỗ, uy hϊế͙p͙ hoặc các thủ đoạn không chính đáng khác để đoạt lấy bí mật thương nghiệp của người bị hại, tạo thành tổn thất to lớn cho người đó, sẽ bị phạt tù có thời hạn hoặc tạm giam 3 năm trở xuống và nộp tiền phạt; Nếu tạo thành hậu quả nghiêm trọng, phạt tù có thời hạn từ 3 đến 7 năm và nộp tiền phạt.

La Vũ Văn bị phán bản án tù 1 năm. Vương Trì là tòng phạm chỉ bị phạt 9 tháng tù và nộp phạt 8.000 nhân dân tệ.

Ngày kết thúc phiên tòa, Đàm Hi đi đến trại tạm giam gặp mặt hắn ta.

Thần sắc của La Vũ Văn bình tĩnh, mập hơn một chút so với lúc ở trại tạm giam Thành Tây.

“Hoàn cảnh ở đây không tồi.” Đàm Hi tháo kính râm xuống, ngồi trước mặt hắn ta.

“Cảm ơn cô.” 10 ngày trước, hắn ta được một chiếc xe cảnh sát chở từ Thành Tây đến Thành Bắc, được đổi trại tạm giam một cách đầy kỳ lạ.

Lúc này mới được sống cuộc sống như của con người.

Hắn ta nghĩ, khoảng thời gian ở Thành Tây, có thể cũng chẳng khác gì so với ngày tận thế.

“Tôi cũng chỉ là có qua có lại, không đảm đương nổi chữ “cảm ơn” đâu.” Đàm Hi xua tay, thần sắc hững hờ.

Đến tận hôm nay cô vẫn không có thiện cảm gì với La Vũ Văn, hoặc có thể nói rằng cô không hề có thiện cảm gì với những người từng phản bội mình.

Hắn ta khựng lại, trêи khuôn mặt râu ria lún phún xuất hiện một nụ cười nhạt, ở trong khunh cảnh thế này đúng thật có hơi kỳ quái.

Hắn ta nói: “Chỉ tội Vương Trì không phải vì muốn giúp cô, nếu không có hắn ta chia sẻ trách nhiệm, có thể tôi sẽ bị phán tội nặng hơn.”

Thần sắc Đàm Hi không thay đổi: “Không cần biết anh vạch trần hắn ta vì mục đích gì, nhưng cũng đã giúp Thịnh Mậu loại trừ một mầm họa ngầm.” Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Đàm Hi nhờ người chuyển hắn ta từ trại giam Thành Tây sang Thành Bắc.

Cô không thích thiếu nợ nhân tình, nhất là của kẻ phản bội.

Như vậy mới có thể nhẹ nhàng vạch rõ quan hệ, về sau có gặp lại nhau thì cũng chỉ là người qua đường xa lạ, ai cũng không quen biết ai.

“Ba chiếc chìa khóa đã được đưa cho em gái anh, hôm qua cô ta và Vương Trì đã đến Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn.”

“Ly hôn rồi?” Hắn ta kinh ngạc, một lúc sau, bật cười: “Ly hôn cũng tốt… sớm muộn gì cũng phải ly hôn…”

“Nếu không còn việc gì nữa, tôi đi trước đây.” Đàm Hi đeo kính râm, chuẩn bị rời đi.

“Có phải cô cảm thấy tôi rất ích kỷ không?”

Đàm Hi khựng lại.

Hắn ta tự giễu: “Vì để giảm tội mà hại luôn cả em rể.”

“Nếu Vương Trì thật sự có làm, thì hắn ta đúng là có tội, không tồn tại cách nói “hãm hại” kia.” Đàm Hi nhìn chằm chằm vào hắn ta, “Anh có người anh muốn bảo vệ, chẳng qua so sánh lại thì quyền lực chiếm phần nhiều hơn mà thôi.”

Không có gì đáng tiếc cả.

“Ha ha…” Hắn ta mệt mỏi nhắm mắt lại, cũng có thể là rơi lệ rồi chăng?

Đàm Hi không xoay đầu lại nhìn, vì thế cô không biết được, nhưng khi đi đến cửa vẫn có thể nghe thấy tiếng cười thê lương khàn khàn, và cả tiếng nói lẩm bẩm của hắn…”Hóa ra không gì có thể giấu được cô…”

Đàm Hi ra khỏi cổng trại tạm giam, ánh nắng mặt trời vô cùng chói mắt.

La Vũ Văn không muốn em gái mất chồng, cho nên ban đầu khi lấy lời khai, không khai Vương Trì ra. Sau đó không biết đã trải qua chuyện gì, đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn phản cung.

Còn vì sao không trực tiếp nói vị trí bút ghi âm cho phía cảnh sát biết, chắc là vì có liên quan đến ba chiếc chìa khóa tủ bảo hiểm trong ngân hàng kia. Hắn ta không muốn cảnh sát biết được, vì thể chỉ đành nhờ sự trợ giúp của Đàm Hi.

Và trêи thực tế, ba chiếc chìa khóa kia quả thật không thể bị lộ ra.

Trước khi giao cho La Vũ Điềm, Đàm Hi từng dùng chúng mở ba chiếc tủ bảo hiểm kia ra.

Chiếc tủ đầu tiên có chưa một số lượng lớn đô la Mỹ, đều là mệnh giá 100, buộc lại thành mấy chục sấp.

Chiếc tủ thứ hai có chứa một bộ thiết bị máy tính hoàn chỉnh, bao gồm màn hình, cpu, bàn phím, chuột, lắp ráp riêng lẻ, sở hữu cấu hình cực cao, người trong ngành vừa nhìn là biết đây là thiết bị chuyên dụng của hacker!

Đàm Hi kinh ngạc, không ngờ La Vũ Văn lại là người trong đạo!

Không thể không cảm thán, thế giới rộng lớn, cao thủ có mặt ở khắp nơi.

Chiếc tủ bảo hiểm thứ ba có chứa một quyển nhật ký, cô vẫn chưa biến thái đến mức nhìn trộm nhật ký của người khác, nhưng Đàm Hi lại đọc rồi, gần như là nóng lòng muốn lật mở, chỉ vì nét chữ vô cùng quen thuộc ở vị trí miếng bìa quấn ngang sách kia.

Giây phút đó, cô có ảo giác thời không giao hòa.

Kiếp trước…

Kiếp này…

Cố Miên… người duy nhất cô cảm thấy hổ thẹn cả hai đời.

Đàm Hi xem nhiều lần, xác nhận kỹ càng, mới xác định đây đúng là nét chữ của cậu ấy: To.My.Friend, A Văn!”

Hai chân của chữ “M” cong lên, còn có chữ “d” uốn lượn, cùng với phần chữ hán được viết theo lối chữ Khải, mọi dấu vết đều chứng minh với cô rằng đây là đồ Cố Miên để lại!

Vì thế, Đàm Hi lấy đi quyển nhật ký, sau đó tiện tay vứt bừa thứ gì đó vào trong.

Sau khi rời khỏi trại tạm giam, Đàm Hi vừa về công ty liền nhốt mình vào trong văn phòng.

Bàn tay run tẩy, lấy nhật ký từ trong túi ra, cô đã mang theo nó suốt một tuần, nhưng vẫn không có can đảm mở nó ra.

Giây phút này, cô không còn là một Đàm Hi mạnh mẽ kia nữa. Mang theo lòng hối hận, cô biến thành một kẻ hèn nhát, nhỏ bé.

Chỉ vì, Cố Miên là nỗi đau mà cô vĩnh viễn không thể nào quên được.

Nỗi đau đó khắc sâu cả hai đời, đã xâm nhập vào trong linh hồn và máu thịt, có thể vẫn sẽ duy trì đến kiếp sau.

Cậu ấy nói: “Cậu có thể ngoan ngoãn nghe giảng không, giáo viên đang nhìn cậu kìa!” Rõ ràng là đang dạy dỗ cô, nhưng nói xong câu cuối thì bản thân lại đỏ mặt.

Khi ấy, cô đều sẽ cười gian, chọc ghẹo cậu ấy: “Đồ Ngốc, mặt cậu biến thành ʍôиɠ khỉ rồi kìa!”

Sau đó, càng đỏ bừng hơn.

Cậu ấy còn nói: “Cậu đừng phá, đây là của khách hàng, một lát nữa sẽ làm cho cậu.”

“Nhưng tôi muốn ăn cái này!”

Cậu ấy khó xử, nhưng lại chạy ra nói với khách hàng ấy: “Thật sự rất rất rất xin lỗi, bạn gái tôi nghịch ngợm quá. Chị đợi thêm 15 phút nữa, tôi sẽ làm lại cho chị nhé?

Sau đó, khách hàng nhìn cô bằng một ánh mắt rộng lượng và hâm mộ.

“A Miên, lúc nãy cậu nói… tôi là gì của cậu?”

Mặt Đồ Ngốc kia lại đỏ lên: “Không gì hết.”

“Rõ ràng cậu nói tôi là bạn gái của cậu mà!”

“…” Cậu ta cúi đầu xuống thật thấp.

“A Miên, có phải cậu thích tôi không?” Cô cười bỡn cợt, nhưng trong lòng lại thấy rất hồi hộp.

Viêm Hề nghĩ, nếu cậu ấy thừa nhận, bản thân cô có nên nhào tới cho cậu ấy một cái ôm thật chặt không?

“Cậu nghĩ nhiều rồi!”

Cô đứng ngơ ngác tại chỗ, không nén được sự mất mát đang dâng trào, đuổi theo cậu ấy: “Cậu đợi tôi với, đùa chút thôi, cậu đừng xem là thật!”

Cơ thể cậu ấy cứng đờ, bước đi nhanh hơn.

Khi ấy, họ đều rất trẻ, cái tuổi lơ ngơ, ngay cả câu “thích” cũng dè dặt mới dám nói ra.

Vì thế, mới có một tấm… bi kịch không thể vãn hồi phía sau.