Cũng có lẽ là thứ anh yêu chính là cái “không an phận” chảy trong máu thịt của cô gái này.
Bởi vì mình không có được, cho nên mới cực kỳ yêu thích?
Cũng có lẽ thế.
Bản thân Lục Chinh cũng không thể khẳng định chắc chắn, nhưng có một điểm rất rõ ràng là – anh rất khao khát cô nhóc này.
Cho dù cô vẫn đề phòng anh, trêи người cô còn hết bí mật này đến bí mật khác, nhưng anh vẫn không nỡ buông tay, cuối cùng còn bị cô dắt mũi đi.
Tâm trạng rõ ràng đã biết là “không thể được”, nhưng lại không thể nén nổi “cứ theo thế” đó chưa từng xuất hiện trong Lục Chinh trước đây.
Nói một không có hai, sát phạt quyết đoán, anh chưa từng do dự dù chỉ là một chút. Chỉ đến khi gặp cô, lý trí của anh đã bị ăn mòn hết, nguyên tắc cũng bị đảo lộn hết cả.
Đặc biệt là cách cô gái dùng ánh mắt sáng trong đó nhìn anh, khiến anh dù thế nào cũng khó có thể nói lời từ chối được.
“Em thắng rồi.”
Đàm Hi mím môi, “Chuyện tình cảm mà còn phải phân rõ thắng thua hay sao?”
“Không cần thiết, nhưng cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của nó được.” Ví dụ như lúc này đây anh chính là kẻ thua cuộc.
Lồng ngực nghẹn lại, mơ hồ chua xót, cô vẫn thích một Lục Chinh cao cao tại thượng lạnh lùng nghiêm nghị giáo huấn mình, chứ không phải là người đàn ông với ánh mắt chán nản, buông tay không biết phải làm sao như bây giờ.
“Người ta nói, yêu càng nhiều thì thua càng thảm, cho nên anh thấy mình thua sao?” Cô gái khẽ cười, đôi mắt không rõ ý vị ra sao.
Con ngươi người đàn ông hơi co lại, tay trái đè lên tường, tay phải giữ chặt chiếc eo tinh tế như cành liễu của cô.
Bốn mắt nhìn nhau, một người cúi xuống, một người ngước lên, dường như có thứ gì đó đang bành trướng lên men, dần tản ra thứ mùi vị tinh khiết thơm tho mãnh liệt.
Đàm Hi không tránh né ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông mà giơ hai tay ra ôm lấy cái hông cường tráng của anh, nghiêng đầu gối lên lồng ngực ấm nóng của anh, dường như có thể nghe rõ cả tiếng nhịp tim đập.
“Không,” Cô nói, “Anh không thua, em cũng không thắng. Tình yêu của em không hề ít hơn tình yêu anh giành cho em.”
Cơ thể anh chợt run lên.
Đàm Hi lùi lại một chút, nhìn thẳng vào trong mắt người đàn ông, “Sao nào, hình như anh rất ngạc nhiên à?”
“…”
“Anh đừng quên, lúc đầu là em cưa cẩm trước nên mới làm tan chảy được ngọn núi băng ngàn năm băng giá là anh.”
“Cưa cẩm trước?”
“Nếu không thì sao?”
“Anh tưởng là đôi bên tình nguyện.”
“Thôi đi!” Đàm Hi chun mũi, “Lúc đầu, cái dáng vẻ cấm ɖu͙ƈ đến chết đó của anh vừa lạnh lùng lại còn cứng nhắc, cứ như thể ai đó cưỡng ép anh vậy.”
Lục Chinh giơ tay lên xoa má cô, “Thế sao?”
“Đương nhiên rồi.” Người đàn ông thối tha lúc đó lạnh lùng cao ngạo biết bao! Còn làm màu hơn cả hoa sen tuyết nở rộ trêи đỉnh thiên sơn, động chút là dạy dỗ cô, không thì lại vác thẳng lên vai, coi cô giống như là bao tải đựng đầy hàng Tết vậy.
Đàm Hi thể hiện không phục, hạ quyết tâm phải công phá được anh. Không hề nghi ngờ việc khiêu khích và dụ dỗ bằng nhan sắc là sự lựa chọn tốt nhất.
“Bây giờ nghĩ lại, vẫn là em chịu thiệt.”
Đáy mắt người đàn ông lướt qua một nụ cười nhạt, nhưng phút chốc đã thu lại.
Đàm Hi không phát hiện ra, cô nghĩ có lẽ Lục Chinh đang hiểu lầm gì đó, mình cần phải giải thích rõ ràng, “Em… tuy em vô tâm vô tính, nhưng không có nghĩa là ngốc nghếch. Anh thấy bản thân mình thua cuộc, là bởi vì cảm thấy anh không có được hồi đáp tương ứng từ em.”
Lục Chinh không nói gì, trong tiềm thức anh cũng thừa nhận cách nói này. Đàm Hi giống như một cơn gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu sái bay đi, dường như không có gì có thể níu kéo cô lại.
Trong lòng cô mình nặng nhẹ ra sao, Lục Chinh không biết, thậm chí còn trốn tránh không muốn nghĩ đến.
Sự bất lực vì không nắm bắt được khiến anh có cảm giác chán nản lực bất tòng tâm, nhẹ không được, nặng cũng không xong. Cho dù danh tiếng Nhị gia có lớn thế nào nữa, Lục thị có giàu có ngút trời, Bàng gia quyền lực khuynh đảo Hoa Hạ, cũng không thể trở thành dũng khí và lá bài chốt hạ của anh.
“A Chinh.” Đôi mắt Đàm Hi nóng bỏng, con ngươi đen láy trong sáng phản chiếu gương mặt anh tuấn của người đàn ông, “Em đã bao giờ nói là, em rất yêu rất yêu anh chưa?”
Tim đập loạn nhịp, nghi hoặc, giật mình tỉnh lại, vui mừng đến phát điên, trong mắt người đàn ông lướt qua hàng loạt tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Nhưng anh là Lục Chinh, là Nhị gia được người người tôn kính và sùng bái. Cốt cách quân nhân lẫm liệt từ trong xương cốt khiến anh không thể làm những hành động trẻ con như kinh ngạc hô lên hay nhảy nhót vui sướиɠ. Anh cứ đứng nguyên tại đó, nhưng Đàm Hi cảm nhận được sự vui mừng phát ra từ bên trong con người anh.
Thì ra, thứ anh để tâm đến là câu nói này.
Xem ra kỹ năng nói lời đường mật của cô vẫn chưa đạt chuẩn rồi!
“Tuy em không nói ra thành lời, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ kỹ…”
“Phải nói.” Cắt ngang lời cô, ánh mắt sáng ngời.
Đàm Hi hơi ngẩn người, “Được, anh muốn nghe thì em sẽ nói.”
“Nói lại lần nữa.”
“… Lục Chinh, em yêu anh.”
“Ngoan.”
“Bây giờ còn giận nữa không?” Đàm Hi chớp mắt, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trêи gương mặt người đàn ông.
“Có một số món nợ, khi về nhà anh sẽ tính với em sau.”
“…” Không phải vậy chứ, cô đã bày tỏ thâm tình rồi mà còn chưa qua cửa nữa sao?
Thật không nể mặt cô gì cả!
“Được, không nói đến thứ khác, chuyện Lưu Diệu anh định làm thế nào?” Đàm Hi đẩy anh ra, đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.
“Em muốn làm thế nào?” Lục Chinh hỏi ngược lại.
Lúc này hai người mới ngồi xuống, bình tĩnh hòa hợp thương lượng.
Đàm Hi: “Chuyện này không liên quan đến anh ta.”
Lục Chinh: “Vậy thì liên quan đến ai?”
Đàm Hi: “…” Thế này có phải là cô đang tự đào hố chôn mình không?
“Cho dù nói thế nào đi chăng nữa các anh cũng không thể vu oan người tốt được.”
“Dù sao cũng phải báo cáo với cấp trêи.”
“Vậy cũng không thể tùy tiện chụp tội danh cho người khác được đúng không?”
“Anh không thích em nói giúp cho người đàn ông khác.”
“…” Đệch, thật là đáng cmn yêu mà!
Đàm Hi nở nụ cười, “Em chỉ yêu mình anh, thật đấy.”
“Thế còn tạm được.”
“…” Thế này là còn muốn náo loạn đến bao giờ nữa? Còn có thể nói chuyện tử tế được không hả?
Lục Chinh cũng không đùa với Đàm Hi nữa, “Trừ khi lôi được kẻ đứng đằng sau hắn ra, nếu không hắn sẽ không đi được.”