Con Dâu Trời Phú

Chương 374






Ông cụ trải qua một đêm Giao thừa lạnh lẽo nhất trong cuộc đời.

Ngày hôm sau, sáng mùng một Tết.

Bác Từ vốn định lên lầu gọi ông cụ dậy, nhưng ông đã ngồi sẵn ở phòng khách rồi, tay đang bưng tách trà uống. Vẻ mặt vẫn lạnh lùng nghiêm túc như cũ, nhưng ánh sáng trong đôi mắt đã nhạt đi vài phần. Nghĩ lại thì, đêm qua có lẽ ông cụ cũng không được ngủ ngon.

Trong tủ lạnh có bánh trôi nước được chuẩn bị sẵn từ trước, cho vào nồi luộc lên là có bữa ăn sáng.

Haizzz… Bác Từ không khỏi thở dài.

Trong lòng Lục Giác Dân cũng vô cùng nặng nề. Từ sau khi A Viễn ra đời, họ chưa bao giờ cãi nhau lớn thế này.

“Lão gia, bánh trôi luộc xong rồi.”

“… Ờ.”

Ông cụ đi đến phòng ăn, ngồi trêи vị trí đầu bàn quen thuộc, nhưng bên cạnh đã thiếu đi một người.

Bởi vì là bánh trôi nước, bác Từ sợ ông cụ ăn không hết nên chỉ múc hai viên.

Lục Giác Dân không nói lời nào ăn hết bát bánh, nhìn nhân vừng đầy ắp trong đáy bát, đầu mày dần nhíu chặt lại.

“Lão gia?”

“Sao năm nay không ăn được đồng xu?” Năm ngoái, ông chỉ ăn hai cái, nhưng ở giữa đều có đồng xu cả.

“Ồ, có lẽ là vì không chọn trúng.”

“Chọn?” Chẳng phải là cái nào cũng có hay sao?

“Năm ngoái đều là lão phu nhân chọn riêng ra cái có xu…” Bác Từ chợt khựng lại, thấy sắc mặt ông cụ không được tốt lắm, cũng không dám nói gì thêm nữa.

“Thời tiết cũng khá đẹp, ăn xong ra ngoài đi dạo một lát đi.”

“… Dạ vâng.”

“Hôm nay từ chối hết mấy người đến chúc Tết đi.”

“Vâng.”



Tám giờ sáng, Bồng Lai.

Đàm Hi khẽ động mí mắt, thuận thế vươn người một cái. Tối qua cô ngủ chung với bà cụ, Lục Chinh bị đuổi sang phòng khách chịu ấm ức một đêm.

Không có người nào đó quấn quýt lấy, cô ngủ cực kỳ say.

Đàm Hi nghiêng đầu, bên cạnh đã không còn ai nữa, nhưng chăn và gối đều được gắp ngay ngắn, đúng là thói quen của người già mà.

Cô vén chăn ngồi dậy, mặc bộ quần áo ở nhà, vừa đi ra phòng khách cô đã nghe thấy tiếng xoong nồi bát đĩa lách cách. Tuy âm thanh rất nhẹ nhưng bỗng chốc cũng khiến căn nhà có thêm sinh khí hơn.

Lục Chinh ngồi trêи sofa xem bản tin buổi sáng, không cần phải nói, người ở trong bếp chắc chắn là bà cụ rồi.

“Dậy rồi à?”

“Ừm.” Đàm Hi ngồi xuống bên cạnh anh, ngáp một cái thật to, hai mắt mơ màng.

“Buồn ngủ à?”

“Thói quen thôi.”

“Anh còn tưởng em ngủ không ngon.”

Đàm Hi đảo mắt nhìn anh, “Không có anh sao em có thể ngủ không ngon được chứ?”

Sắc mặt người đàn ông đen sì.

Đàm Hi đá chân anh, “Rót cho em cốc trà.”

“Ra lệnh cho anh hả?”

“Không…” Cọ sát nói: “Đây chẳng phải là em đang làm nũng với anh đấy thôi.”

“Nhóc con!” Bàn tay to lớn xoa đầu cô thật mạnh.

Đàm Hi nửa híp mắt, vui vẻ tận hưởng.

Lục Chinh rót trà, đưa cho cô, “Uống đi.”

“Cảm ơn anh yêu, moaz moaz moaz.”

“…”

“Nụ hôn bay đến rồi mà anh còn không nhận hả?”

“…”

“Không nhận thật à? Được, thế em thu lại… ưm…”

Nụ hôn nóng bỏng triền miên.

“Khụ khụ!” Bà cụ đang từ nhà bếp đi ra, bỗng nhiên bị nhét một nắm cẩu lương.

Hai người tách nhau ra, thần sắc Lục Chinh vẫn như bình thường, Đàm Hi hơi thở gấp, hai má đỏ ửng kiều diễm.

“Bánh trôi làm xong rồi, hay là… hai cháu tiếp tục đi?”

Đàm Hi:…

Lục Chinh:…

Bà cụ cười vô cùng mờ ám.

Bánh trôi nước nóng hổi, vỏ trắng nhân đen, không lớn không nhỏ, rất vừa vặn, cắn một miếng đã thấy nhân vừng đen trào ra, nóng hôi hổi, ngọt ngào vừa miệng.

“Ngon quá!” Đàm Hi ăn hết bánh trong bát, không nhịn được múc thêm hai cái nữa.

“Cháu thích thì ăn nhiều vào.”

“Bà nội là tốt nhất!”

Bà cụ được dỗ dành đến mặt mày tươi cười rạng rỡ.

Lục Chinh không khỏi cong môi lên.

Ăn xong vẫn theo quy tắc cũ, Lục Chinh rửa bát, Đàm Hi lau bàn.

“A Chinh, để bà làm cho…” Bà cụ chuẩn bị đi vào nhà bếp, đã bị Đàm Hi kéo lại, “Bà ơi, bà có biết bây giờ bà nên làm gì không?”

“Hả?”

“Ngồi lên sofa, sau đó mở tivi ra, bởi vì còn năm phút nữa là bắt đầu chiếu bộ phim ‘Tổng tài bá đạo yêu tôi’ rồi.”

“A! Không phải là ‘Tổng tài bá đạo yêu tôi’, mà là ‘Lão đại hắc bang bá đạo yêu tôi’!” Bà cụ vẻ mặt nghiêm chỉnh đính chính lại.

Đàm Hi vội vàng gật đầu, thể hiện sự nghe lời ngoan ngoãn, “Bà nhớ giỏi thật đấy…”

“Vậy bà đi xem tivi nhé?”

“Vâng ạ!”

“Vất vả cho cháu và A Chinh rồi.”

“Không đâu ạ.”

Bà cụ tháo tạp dề, vui vẻ đi ra phòng khách.

Tối qua, Đàm Hi xem gala cưới năm thấy chán ngắt, dứt khoát lấy ipad ra chơi, mở Wechat, một chuỗi những dòng chúc mừng năm mới ào đến. Trong đó có một đường link do Hàn Sóc gửi đến, cô nhấn vào xem, giao diện nhảy ra một trang web phim Thái Lan.

“Giới thiệu cho cậu một bộ phim thần tượng cấp độ cung điện, trái tim thiếu nữ bé bỏng sắp bùng nổ rồi, ô tô kê [Bye bye] [Bye bye]”

Vốn dĩ tò mò, Đàm Hi tiện tay click vào, xem được chưa hết nửa tập đã chuẩn bị thoát ra, mới phát hiện bà cụ cũng đang xem cùng cô, hơn nữa còn rất chăm chú.

“Bà nội, bà… thích cái này ạ?”

“Đúng vậy, thằng nhóc này đẹp trai quá!”

Ồ, nam chính là con lai Thái Lan và Đan Mạch, cao 1m88, mặc bộ vest soái khí ngút trời không ai sánh bằng.

Tuy cốt truyện bình thường, nhưng nam chính đúng là rất cool ngầu.

Chẳng trách bà cụ lại sáng bừng mắt lên như thế, ài, thật không ngờ vô tình lại khiến trái tim thiếu nữ của bà cụ một lần nữa được phát sáng, thiện tai thiện tai…

“Đừng có dạy lung tung.”

Đàm Hi đang cầm khăn bông lau bát, nghe vậy liền khựng lại, “Hả?”

“Bản thân đã xấu rồi, đừng lôi kéo người khác xấu theo nữa.” Người đàn ông trầm giọng nói.

“Anh có ý gì hả?” Đàm Hi không phục, “Sao em lại xấu hả?”

Lục Chinh không nói gì.

Nhưng cô nàng Đàm đã bắt đầu tăng xông, “Anh nói cho rõ ràng đi.”

“…”

“Em xấu à? Chẳng phải anh thích cái xấu của em đấy thôi?” Giơ tay len vào trong cổ áo anh, len lỏi từng chút từng chút vào bên trong.

“Đừng làm loạn nữa.” Giơ tay lên chặn lại.

“Vừa rồi chẳng phải anh bảo em xấu cơ mà?” Đàm Hi đổi tay nâng cằm anh lên, hơi ngước lên, “Hử?”

Tay Lục Chinh đầy bọt, không nắm được tay cô, “Bỏ ra.”

“Không bỏ đấy.” Mày kiếm khẽ nhếch lên, thêm phần phong lưu.

Lạnh lùng quét qua, “Đàm Hi.”

“Có còn nói em xấu nữa không?” Cô tiến lại gần, trong mắt tràn ngập vẻ khiêu khích.

Lục Chinh lau sạch tay, một tay nắm qua hông cô, bốn mắt nhìn nhau, một lạnh một tà.

“Không sai, đúng là anh bị cái xấu xa của em câu dẫn đấy.”

Cô gái cười duyên, cắn một cái lên bờ môi mỏng gợi cảm của người đàn ông, đầu lưỡi khẽ lướt qua.

Đoàng.

Lục Chinh toàn thân chấn động.

“Đừng có khơi lửa.” Ngữ khí nguy hiểm, ngầm hàm chứa ý cảnh cáo.

“Còn nói em xấu nữa không hả?”

Một trận cười trầm thấp.

“Nói đi chứ!” Đàm Hi gấp gáp, lại bắt đầu cắn anh.

Lần này là cắn thật, trêи mũi Lục Chinh còn lưu lại một hàng dấu răng.

“Em nói mấy lời đó không phải là dạy xấu cho người khác thì là cái gì?”

“Đó là đạo lý. Anh không thấy là bà đã sống tiêu sái hơn rồi à?”

“Đừng có coi ai cũng như em, cũng không phải bất kỳ người đàn ông nào cũng bao dung em được giống như anh.”

“Chẹp chẹp, đây là khen em hay là anh tự khen mình đấy?”

“Khen hết.”

“Không biết khiêm tốn gì cả.”

“Khiêm tốn là cái gì?” Bắt đầu giả ngốc.

Cả người Đàm Hi đều nhảy lên người anh. Lục Chinh giơ tay ra đỡ, đôi chân dài của cô gái thuận thế bám chặt lấy phần hông rắn chắc của anh.

“Em cứ thích dáng vẻ không khiêm tốn như thế này của anh đấy.” Cong môi cười, trêи mặt là sự kiêu ngạo lộ rõ.

Lục Chinh hôn cô, râu ria ma sát trêи gò má trắng nõn của cô. Đàm Hi càng tránh, anh lại càng cọ tới.

“Nhột quá…”

“Nhóc con.” Nghiến răng nghiến lợi, vừa yêu lại vừa giận.

“Em không phải là nhóc con, em muốn làm kẻ xấu xa của một mình anh thôi.”

Từ trái tim đến đôi mắt Lục Chinh đều ngập tràn sự ngọt ngào.

Hai người náo loạn một hồi, Lục Chinh tiếp tục công việc rửa bát còn dang dở, Đàm Hi đi đến phòng khách xem phim cùng bà cụ.

“Hi Hi, mặt cháu sao vậy?”

“Dạ?” Cô giơ tay lên sờ mặt.

“Sao lại đỏ một mảng lên thế kia? Giống như là bị cái gì cọ sát vào…”

“À, chắc là tại hôm nay cháu mặc áo len cao cổ đấy mà.”

“Thế à.”

“Vâng ạ. Phim có hay không bà?”

Bà cụ chớp mắt đã thay đổi sự chú ý, “Hay lắm! Nam chính quá đẹp trai, ra dáng phong phạm lão đại hắc bang lắm!”

“Ồ, bà cũng biết từ phong phạm cơ ạ?”

“Bà xem weibo nhìn thấy đấy.”

Đàm Hi dựng ngón cái lên, tuyệt đối là học sinh giỏi.

Bà cụ xấu hổ, nhưng nụ cười vô cùng xán lạn, “Trước đây bà không biết là lại có thứ hay ho như thế này, đúng là người già rồi, không theo kịp được trào lưu nữa!”

“Không phải đâu. Chỉ cần bà muốn thì trông bà còn fashion hơn cả cô gái mười tám tuổi ấy chứ.”

“Kiểu tóc à?”

“Không phải là kiểu tóc, mà là fashion, từ đơn tiếng Anh, có nghĩa là thời trang, thời thượng.”

“Cháu ấy à, chỉ giỏi chọc cho bà vui vẻ.”

Đàm Hi khoác tay bà, cười cực kỳ ngọt ngào.

“Hay là, hai bà cháu mình đi mua sắm đi bà?”

“Thôi đừng.” Bà cụ lắc đầu, “Mới mùng một Tết, nhiều cửa hàng còn chưa mở cửa. Hi Hi cháu muốn mua gì à?”

“Cháu không muốn mua gì cả, cháu chỉ muốn chọn cho bà mấy bộ quần áo đẹp thôi.”

“Bà á?”

“Vâng ạ.”

“Trong nhà có nhiều quần áo rồi, năm nào cũng đổi mới.”

“Khác chứ, đây là tâm ý của cháu mà.”

“Cháu ngoan quá.”

Đàm Hi cười cong cong mặt mày, “Hôm nay không mở cửa, vậy thì mấy ngày nữa chúng ta đi vậy.”

“Ờ, tối qua một tài khoản bà theo dõi có cập nhật nhắc nhở, nói giới thiệu cái gì mà tiểu khả ái. Hi Hi, Tiểu khả ái nghĩa là gì?”

Bà cụ mở ảnh ra, tải ảnh xong, bỗng nhiên phóng đại.

“Đây là khẩu trang à cháu?”

Bỗng chốc Đàm Hi trợn trừng mắt, có một cảm giác kϊƈɦ động đến muốn té xỉu.