Con Dâu Trời Phú

Chương 310




“Thư ký Trần?”

Lục Chinh nhướng mày, liếc nhìn cô một cái đầy ý vị.

Đàm Hi nhếch môi, than nhẹ một tiếng: “Quả nhiên là anh ta…”

Lúc này, ở thủ đô xa xôi, Trần Khải hắt hơi ba cái liên tục, lỗ tai cũng tự nhiên nóng bỏng lên: “Ai đang nhớ thương mình thế nhỉ?”

Lục Chinh nghiêng người, mặt mày lạnh lùng: “Đã tới lúc này rồi mà còn nghĩ tới người đàn ông khác ư?”

“Chua!”

“Xem ra vẫn chưa dạy dỗ đủ nên chưa nhớ kỹ.”

“Anh…” Trực giác Đàm Hi mách bảo không ổn, trong chớp mắt đã bị người đàn ông đè ra, nửa người nằm trêи giường, hai đùi đặt ở ngay mép giường.

“Không phải muốn ngược sao?” Anh cười khẽ.

Ánh mắt cô nàng Đàm hơi lóe lên, già mà còn không đứng đắn…

“Đổi ý à?”

Hai mắt Đàm Hi đảo loạn, sau một lúc lâu, dường như đã hạ quyết tâm: “Muốn chơi thật sao?”

Ánh mắt Lục Chinh rất kiên định, mắt sói càng sáng hơn, “Thế nào cũng chơi.”

“Vậy nghe em, hửm?”

“… Được.”

Đàm Hi chống hai tay lên ngực người đàn ông, nhẹ dùng sức, hai người đổi vị trí cho nhau, đổi thành nữ trêи nam dưới.

Lục Chinh thở hổn hển mấy hơi, sự hưng phấn trong máu không ngừng nhảy lên.

“Cởi áo khoác ra.” Cô trầm giọng nói, giọng điệu ra lệnh y như một nữ vương cao cao tại thượng.

Nhân lúc Lục Chinh hành động, Đàm Hi liền đi đóng cửa sổ, mở máy sưởi lên, trong nhà nhanh chóng ấm áp hơn, trong không khí trôi nổi hơi thở ái muội.

“Lên đây.” Anh khàn giọng, lại giống như đang dụ dỗ.

Đàm Hi cởi cả áo khoác và áo lông ra, chỉ còn một cái áo hai dây và đồ lót, chân dài thẳng tắp và tinh tế, bụng phẳng bóng loáng.

Hầu kết người đàn ông khẽ trượt, ánh mắt như dính lên người cô. Bóng đêm mê ly càng thêm mấy phần thần bí, thiếu mấy phần lộ liễu, lại chẳng làm ảnh hưởng gì tới phong tình ướt át trong phòng.

“Thực ra, ngược có cách gọi hoàn chỉnh là βɖʂʍ, bao gồm BD trói thừng và BD hành xác, DS chi phối và thần phục, cuối cùng mới là ngược xác và bị ngược.”

Lục Chinh cười khẽ, “Thuộc bài phết đấy nhỉ.”

Đàm Hi đi tới bên mép giường, cặp lông mày nhếch lên đầy anh khí, “Chọn một cái đi.”

Thật lâu sau, “Nhưng mà, anh muốn trọn bộ…”

“Tưởng bở! Anh…” Cùng với một tiếng hét kinh hãi, Đàm Hi lăn lên giường, cổ tay bị giữ chặt. Cô trợn trừng mắt chỉ hận không thể chọc thủng một cái lỗ trêи người tên lưu manh đang đè chặt mình.

“Bây giờ, bắt đầu BD.”

“Anh làm gì thế hả? Em mới là S mà…”

“Ngoan, đừng động đậy, chúng ta từ từ chơi.”



Một cánh tay vắt ngang eo, Đàm Hi chẳng có sức mà đẩy ra, chỉ có thể mặc kệ anh gác.

“Dậy rồi?”

Cô không động, quyết tâm giả chết.

Lục Chinh đưa tay chống đầu, nghiêng người nhìn cô, “Giận à?”

“…”

Không nhận được câu trả lời, anh cũng không giận, đàn ông được ăn uống đầy đủ thì cực kỳ nhẫn nại.

Đàm Hi hơi động lông mi, nghĩ thầm sao tên này lại im phăng phắc thế?

Hé một mắt ra chuẩn bị nhìn trộm, không ngờ lại nhìn thẳng vào đôi mắt cười như không cười của anh.

“Sao không tiếp tục làm bộ nữa đi?”

Cô bĩu môi, quay phắt đầu đi không nhìn anh.

Con người này quá xấu, tối qua lăn lộn cô không ít…

“Em vẫn cứ định không nói chuyện với anh đấy à?”

“Lục Chinh, anh phiền chết đi được…” Cô kéo chăn trùm kín đầu.

“Đồ ngốc này, muốn ngạt thở chết à?”

Đàm Hi đạp trong chăn một cái, “Lục Chinh, anh đủ rồi đấy nhé!”

“Đủ ư?” Ánh mắt chợt trở nên thâm thúy, “Không đủ…”

Cô thật sự muốn đi đâm tường.

“Được rồi.” Lục Chinh moi cô từ trong chăn ra, xúc cảm trơn trượt trêи da thịt người con gái làm tâm thần anh rung lên, cũng may vẫn còn lý trí nên cố gắng kiềm chế xao động đang gào thét trong cơ thể, “Rời giường đi.”

“Bây giờ là mấy giờ?”

“8 giờ rồi.”

“Vậy em ngủ tiếp một lát…”

“Buồn ngủ lắm à?” Lục Chinh nhíu mày.

Đàm Hi ngáp một cái, lại rúc người vào trong chăn.

Lục Chinh không quấy nhiễu cô, mặc xong quần áo lại quay về bên giường, cẩn thận dém chăn cho cô.

Lần nữa tỉnh lại thì mặt trời đã lên trêи đỉnh đầu rồi.

Ánh mặt trời chói chang, bầu trời màu lam nhạt, không biết máy sưởi đã đóng từ lúc nào. Cửa sổ được mở ra, không khí mát lạnh ùa vào.

Chân đau, tay đau, toàn thân đau nhức. Đàm Hi ôm chăn ngồi dậy, nhặt áo ngủ trêи mặt đất lên, chậm rãi mặc lên người mình.

Lục Chinh vừa kết thúc cuộc họp qua video thì cửa thư phòng bị đẩy ra.

Đàm Hi gãi đầu đi vào, bộ dáng ỉu xìu, ủ rũ làm trong lòng anh lập tức nổi lên một trận áy náy.

Nhưng nếu lại quay lại thời điểm đó, chắc anh vẫn chẳng quản được bản thân mình đâu. Dù sao, bảo bối này thật sự quá dụ người.

“Lại đây.” Anh vẫy tay.

Đàm Hi cũng không khách khí, ngồi lên trêи đùi anh, hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, “Đều tại anh đấy.”

Lục Chinh bật cười, “Tối qua em có nói thế đâu chứ.”

Lập tức giơ tay che miệng anh.

Người đàn ông ngả về sau, tránh đi, “Nhóc con, sau này những gì không nên nói thì đừng nói, tránh cho thiệt thân.”

“Dạy dỗ em đấy à?”

“Không dám.”

“Lục Chinh, anh còn có gì mà không dám chứ hả?”

Anh rất thức thời không tranh luận với cô.

Đàm Hi ɭϊếʍ môi, thực ra cô cũng chẳng thấy ấm ức gì, chỉ thấy quá mệt mà thôi!

Nghĩ lại, tối qua có mấy lần cô lấy được quyền chủ động, cảm giác đó thực quá mỹ diệu…

“Nghĩ đến cái gì thế hả?”

“Anh.”

“Anh á?”

“Ừm, nghĩ xem lúc nào anh lại để em trói thêm một lần.”

Sắc mặt Lục Chinh lập tức đen sì, một bước đi sai lầm, thanh danh hoàn toàn hủy hoại.

“Em đói rồi.”

“Thay đồ đi rồi ra ngoài ăn.”

“Không muốn động đậy.”

“Cũng được, anh thay giúp em.”

“Không cần!” Cô lập tức nhảy cẫng lên, chạy trối chết.

“Nhóc con…” Trong mắt anh toàn là cưng chiều và dung túng mà chính anh cũng chưa từng cảm thấy.

Nửa tiếng sau, hai người mới chuẩn bị xong, sắp sửa lên đường.

Lục Chinh mặc một áo gió màu đen. Đàm Hi cũng mặc một cái áo màu đen cho giống đồ tình nhân. Cô đứng trước gương nhìn sang người đứng bên cạnh: “Có giống một cặp không?”

Cánh tay Lục Chinh vòng sang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, “Thế này càng giống hơn.”

“A, mũ của em…”

“Để anh lấy.”

Đàm Hi nhảy dựng lên, hôn lên má anh một cái, “Ngoan~”

Lục Chinh vừa tức vừa buồn cười.

Tranh thủ lúc anh đi tìm mũ, Đàm Hi trang điểm nhẹ nhàng cho mình, mày rậm khí khái, mắt ngọc mày ngài, quầng thâm ở mắt cũng được che giấu rất khá.

Lục Chinh đội mũ giúp cô, sau đó cả hai cùng ra khỏi cửa.

Đàm Hi vừa lên xe liền vội vã vồ lấy hai cái gối ôm, đúng, chính là Hồ Tiểu Hi và Lang Tiểu Chinh.

Hai cái gối ôm còn rất mới, như lúc vừa mới được mua về vậy, chứng tỏ ngày thường không có ai ôm, mà phần lớn phụ nữ đều không thể từ chối được sự dụ dỗ của hai con hàng này, vì thế có thể gián tiếp suy luận rằng hầu như chẳng có người phụ nữ nào từng ngồi lên cái xe này cả!

Hơn nữa, cô cũng không ngửi thấy mùi nước hoa xa lạ ở trêи này.

Tâm tình Đàm Hi đột nhiên trở nên rất tốt, còn lẩm nhẩm hát vài câu nữa.

“Nghĩ tới cái gì mà vui vẻ thế?”

“À, không có gì.”

Lục Chinh dẫn cô tới một nhà hàng rất trang trọng, Đàm Hi hơi do dự.

“Thất thần gì thế? Vào thôi.”

“Ngoại trừ chúng ta ra thì vẫn còn người khác à?”

“Cả ngày đầu óc chỉ nghĩ tới cái gì thế hả?” Lục Chinh cảm thấy hơi buồn cười, EQ của anh không cao nhưng cũng không quá chất phác đến nỗi để người ngoài tới quấy rầy thế giới riêng của hai người họ.

“Em còn tưởng anh định mời nhân vật lớn nào đó ăn cơm.” Chẳng phải những người tới mấy nơi như thế này đều vì xã giao cả sao?

“Đồ ngốc, đi vào rồi nói, nếu không thích thì đổi chỗ khác.”

Đàm Hi mặt mày rạng rỡ, “Cậu, cậu thật tốt.”

Lục Chinh sửng sốt, ấn đường hơi nhíu lại: “Sau này đừng gọi lung tung.”

“Cậu?”

Anh nửa ôm nửa kéo cô đi vào trong, “Lúc ở trêи giường thì anh không ngại nghe em gọi như thế đâu.”

“Mặt người dạ thú. Em kêu như thế mà anh còn không biết xấu hổ há miệng ra ăn được à?”

“Em đã gọi anh là cầm thú, không ăn thì sao có thể chứng thực tội danh cơ chứ?”

“Lục Chinh, càng ngày anh càng…”

“Sao hả?” Nghiêng đầu nhìn cô, mặt mày cực kỳ tươi tỉnh.

“Lẳng lơ.”

Càng ngày anh càng lẳng lơ đấy.

Sắc mặt Nhị Gia trầm xuống, đúng là không thể trông mong vào việc cái miệng này có thể nói được lời hay ho mà.

Đi vào trong, Đàm Hi mới phát hiện ra mình nghĩ sai rồi. Đây căn bản chẳng phải quán nhậu gì, mấy bảng hiệu và câu đối nhìn cũ xưa bên ngoài chỉ để dọa người, nói trắng ra đây là một quán thịt dê.

Có điều lại không giống những quán ăn ven đường, cho dù là thiết kế hay trang hoàng đều cao hơn n cấp bậc, tất nhiên giá cả cũng không phải loại mà người bình thường có thể chịu được.

Có lẽ đúng là nguyên nhân này nên khách trong quán cũng không có nhiều, mà càng hiếm có hơn là rõ ràng là nơi bán thịt dê nhưng lại không hề có mùi tanh gì.

Đàm Hi tập trung nhìn kỹ, thì ra nồi nước đun sôi trêи bàn đều được xử lý theo hướng không khói. Hơi nóng bốc lên từ nồi nước đều được một hệ thống ống dẫn trong suốt dẫn ra ngoài. Thế nên, trong này nhìn cực kỳ thanh nhã.

Bên trong cái thô lại biểu hiện ra sự không tầm thường, rất hay ho.

Lục Chinh đặt một phòng riêng. Đàm Hi thì thế nào cũng xong, chỉ cần không bị đói là được.

“Nghĩ thế nào mà lại đi ăn thịt dê thế?”

“Tính ôn, bổ dưỡng.” Lục Chinh dùng trà nóng tráng bát rồi đặt xuống trước mặt cô.

Rất nhanh, một nồi nước được đặt lên bàn, một nửa cay, một nửa không cay, thịt dê đều được cắt từ những bộ phận không quá nạc cũng không quá mỡ, bên cạnh còn có xiên thịt dê nướng.

Đàm Hi đã đói quá mức, hơn nữa hương vị của thịt dê cũng rất ngon, thế nên cô ăn một mạch khá nhiều.

Cuối cùng còn bị Lục Chinh ép uống hai bát canh thịt dê, suýt chút nữa thì vỡ bụng vì no.

“Không được, em không đi nổi nữa, bụng không thoải mái…” Đàm Hi xua tay với anh, đứng tại chỗ không động đậy.

Lục Chinh chìa lưng ra với cô.

“Làm gì thế?”

“Lên đây.”

Đàm Hi ngẩn ngơ, giây tiếp theo, ngoan ngoãn ôm lấy cổ người đàn ông, cả người đè lên lưng anh.

Lục Chinh dùng sức một cái, hai tay nâng cái ʍôиɠ vểnh tròn trịa. Chớp mắt một cái, Đàm Hi đã vững vàng dựa vào sau lưng anh.

Nghiêng đầu, ghé sát vào tai anh: “Anh sẽ chiều em hư mất.”

Người đàn ông khẽ cười không nói, hư thì hư thôi…

Ân ân ái ái ngay giữa đường giữa chợ như thế khiến cho không ít người qua đường nhìn cả hai với ánh mắt tò mò.

Da mặt Đàm Hi dày nên chẳng cảm thấy xấu hổ gì. Lục Chinh lại là người thần kinh thô, không có hơi đâu đi quan tâm những người không liên quan. Hai người cứ thế không coi ai ra gì mà rải cẩu lương, quả thực là hành hạ một đám chó độc thân đến chết.

“Hiện tại hết no rồi, anh thả em xuống đi.”

Lục Chinh hạ thấp người, buông tay, Đàm Hi kéo tay anh đi về phía một trung tâm thương mại, “Đi dạo đi.” Thuận tiện tiêu cơm luôn.

Tầng một là siêu thị, hai người đi thẳng lên lầu hai.

Đàm Hi dừng ở trước một cửa hàng bán đồ nam không chịu đi tiếp, “A Chinh, anh lại đây!” Cô vẫy tay với Lục Chinh, ánh mắt sáng quắc.

Người đàn ông dập thuốc, đi tới.

“Anh có thích cái khăn quàng cổ kia không?”

“Hỏi anh á?”

“Mua cho anh, không hỏi anh thì hỏi ai?”

“Cũng được.” Thực ra, anh chẳng có tí hứng thú nào với chuyện đi dạo phố mua sắm quần áo này. Nếu không phải Đàm Hi đang ở bên cạnh, không cần nghi ngờ, nhất định anh sẽ xoay người đi luôn.

“Vào xem!” Hứng thú của Đàm Hi tăng vọt.

“Xin chào quý khách, hai vị muốn xem áo hay quần ạ?” Người phục vụ đon đả chào mời.

Đàm Hi chỉ vào tủ kính, “Có thể thử cái khăn quàng cổ kia hay không?”

“Có thể, nhưng xin hai vị chờ một chút, vì đây là bản số lượng hạn chế, trong tiệm chúng tôi chỉ có một cái nên phải gỡ xuống khỏi người ma nơ canh mới được.”

“Không thành vấn đề.”