Chúng ta chia tay…
Chia tay…
Những lời này chẳng khác nào lời nguyền không ngừng vang vọng trong đầu Hề Đình, giống như một cái cưa kéo qua những dây thần kinh yếu ớt. Đến tận khi rời khỏi nhà hàng rồi, cô ta vẫn không thể hoàn hồn lại được.
“Lên xe đi, anh đưa em về chung cư.” Cố Hoài Sâm ngồi trêи ghế lái, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ánh mắt dịu dàng, bất cứ lúc nào, ở chỗ nào, cho dù mười phút trước anh ta có thể nói lời chia tay tàn nhẫn với người mà mình đã hẹn hò ba năm nay thì giờ phút này vẫn có thể vững vàng như núi Thái Sơn được.
“Em không đồng ý chia tay.” Hề Đình ngồi lên xe, thắt dây an toàn, gió thổi hong khô nước mắt, nhưng gương mặt lại căng cứng cực kỳ khó chịu.
Khóe môi người đàn ông mếu xuống.
“Cố Hoài Sâm!”
“Anh sẽ không thay đổi lời đã nói.”
“A… Ha ha… Anh coi em là cái gì hả? Một món đồ, muốn ném thì ném sao?”
“Không, anh vẫn luôn rất tôn trọng em.”
Hề Đình chua chát trong lòng, nhớ tới quá khứ ngọt ngào, nhớ tới sự săn sóc của anh ta, cái mũi đau xót rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt lại trào dâng, “A Sâm, chúng ta đừng chia tay, được không?”
Nếu nói Tần Thiên Lâm là tình đầu khó quên thì Cố Hoài Sâm chính là người đàn ông mà cô ta muốn dựa dẫm cả đời!
Vì củng cố cảm tình, để có thêm cơ hội gặp nhau, cô ta thậm chí còn không tiếc từ bỏ chương trình đào tạo chuyên sâu ở Italy, nhưng kết quả nhận được hiện tại là gì đây?
Cố Hoài Sâm lại muốn chia tay với cô ta ư?!
Người đàn ông đã từng vô cùng chiều chuộng, chỉ hận không thể dâng cả thế giới tới trước mặt mình mà cũng biết nói ra hai chữ “chia tay” sao?
Trái tim Hề Đình như bị dao cắt.
“Xin lỗi.”
“Em không cần xin lỗi…”
Ánh mắt người đàn ông quạnh quẽ, môi mỏng nhếch lên thành một đường chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén, “Anh đã sang tên biệt thự Tam Hoàn Hải Thiên ở thủ đô cho em, thẻ phụ của anh đã đóng lại, anh đã làm cho em một thẻ tín dụng khác, bên trong có một trăm vạn, đặt trong ngăn kéo ở chung cư.”
“Rõ ràng anh biết em không cần những thứ đó!” Nghe được những lời này, Hề Đình hoàn toàn lạnh lòng, thì ra… anh ta đã sớm tính toán hoàn hảo như thế rồi.
“Những thứ anh có thể cho em chỉ có như vậy. Đương nhiên, có nhận hay không là tùy vào em.” Dừng một chút lại tiếp tục nói, “Tiểu Đình, em là người thông minh.”
“Anh muốn dùng tiền tống cổ em ư?”
“Đừng có nói khó nghe như thế. Vì nhớ tới những tình cảm trong quá khứ nên anh cũng muốn em sống tốt, mà vật chất chính là điều kiện cơ bản nhất.”
Hề Đình mím môi.
Bút vẽ, giấy vẽ, màu vẽ của cô ta đều yêu cầu phải có tiền. Mấy năm nay, số tiền Cố Hoài Sâm tiêu phí cho cô ta càng lúc càng nhiều, từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo lại khó. Nếu hai người thật sự chia tay, Hề Đình chẳng có dũng khí từ chối tiền từ anh ta.
Về điểm này, trong lòng cô ta rõ ràng, mà Cố Hoài Sâm cũng nhìn rất chuẩn.
“Người đó… là ai?”
“Hỏi rõ ràng có ý nghĩa gì không?”
Hề Đình nghiêng đầu, quan sát kỹ người đàn ông, “Anh bảo vệ cô ta.”
“Lúc trước, anh cũng từng bảo vệ em như thế.”
Ngực Hề Đình như bị nhét vào một cục bông, chặn cho cô ta không thở nổi, “Anh không thể lừa gạt em một chút được sao? Tùy tiện tìm một lý do nào đó cũng tốt hơn là lý do đã yêu người khác!”
“Không cần thiết.”
“Đúng thế.” Cô ta cười lạnh, “Cố Hoài Sâm anh có nguyên tắc của riêng mình, chẳng ai có thể trở thành ngoại lệ được.”
“Em sẽ gặp được người tốt hơn anh thôi.”
Hề Đình duỗi tay che lại mắt, nước mắt tràn qua khe hở những ngón tay. Sau một lúc lâu, cô ta cầu xin với giọng nghẹn ngào, “Có thể không chia tay được không?”
“… Không thể.”
“A Sâm, trái tim anh đúc bằng sắt hay sao thế?”
Có lẽ vậy, Cố Hoài Sâm khẽ nhếch cánh môi lên.
“Tới rồi.” Xe dừng bên dưới chung cư.
Hề Đình ngồi yên không nhúc nhích, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, ngoại trừ đôi mắt hơi đỏ ra thì đã không còn nhìn thấy dấu vết từng khóc nữa.
“Không tiễn em lên sao?”
Cố Hoài Sâm khựng lại, cởi dây an toàn, đẩy cửa xuống xe. Sau đó đi vòng sang bên kia kéo cửa xe ra cho cô ta.
Hề Đình cúi người chui ra.
“Đi.”
Hai người sóng vai lên lầu nhưng lại giữ một khoảng cách ở giữa, không còn thân mật như xưa nữa.
Hề Đình lấy chìa khóa ra, mở cửa.
Cố Hoài Sâm tiễn người tới đây xong thì chuẩn bị rời đi.
“Vào đây, chúng ta nói chuyện.”
“Không cần.”
Hề Đình cố nhịn không khóc lên, “Tình cảm ba năm, em muốn hỏi cho rõ ràng.”
“Được.” Anh ta nghiêng người đi vào.
Trong đáy mắt Hề Đình hiện lên một ánh sáng tối tăm, nhưng rất nhanh lại để sự bi thương phủ lên, cô ta đóng cửa lại, thuận tay bấm khóa.
“Anh ngồi đi.” Cô ta chỉ vào sofa, sau đó đi vào trong bếp đun nước sôi.
Cố Hoài Sâm ngồi trêи sofa, đối diện là tivi, đây là vị trí mà anh ta thích nhất.
Năm phút sau, Hề Đình bưng hai cốc nước ấm ra.
Một cốc đẩy cho anh ta, một cốc cầm trong tay.
“Muốn nói chuyện gì?”
Hề Đình hít thở sâu, ánh mắt nhìn anh ta trở nên trịnh trọng, “Nhất định phải ầm ĩ thành thế này sao?”
“Xin lỗi.”
“Xem ra anh đã quyết tâm rồi.” Cô ta biết rõ Cố Hoài Sâm là người cố chấp thế nào. Dịu dàng nho nhã chỉ là để cho người ngoài nhìn mà thôi, Hề Đình biết rõ trong xương cốt của anh ta có bao nhiêu bá đạo.
“Anh cũng sẽ không hối hận vì những gì mình đã làm.”
“Có thể nói nguyên nhân rõ ràng được không?”
Ánh mắt người đàn ông thâm trầm.
“Em không thích nghe những lời nói đường hoàng gì cả. Hãy vì những tình cảm trong quá khứ của chúng ta, em xin anh, đừng lừa dối em.”
“Chán.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Cố Hoài Sâm đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, sau một lúc sau mới mở miệng, “Từ sau khi em về nước, anh đột nhiên phát hiện ra có rất nhiều thứ thay đổi. Cứ cảm thấy thiếu gì đó…”
“Ví dụ như?”
“Lúc đối mặt với em không còn cảm giác tim đập nhanh nữa.”
Hề Đình cười thê lương, khi tình cảm mãnh liệt trở nên bình đạm thì chẳng ai muốn tiếp tục nữa. Mà Cố Hoài Sâm có thừa cơ hội để chọn lại một lần nữa, bối cảnh, gia thế, vẻ bề ngoài, tiền bạc của anh ta thu hút không biết bao nhiêu người phụ nữ ngã xuống, người sau tiến lên, mà cô ta thì không thể nắm chặt được trái tim người đàn ông này.
“Em hiểu rồi…” Hề Đình lại đẩy cái cốc về phía anh ta, miễn cưỡng nở nụ cười, “Không uống sao?”
“Cảm ơn.” Anh ta cầm lên, nhấp một ngụm, “Về đây.”
Hề Đình vòng tay ôm lấy eo người đàn ông từ phía sau, siết chặt lấy.
Cố Hoài Sâm nhíu mày, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia không kiên nhẫn.
“Đêm nay ở lại đây, có được không?”
“Tiểu Đình…”
“Em chỉ cần một đêm, sáng mai chúng ta đường ai nấy đi.”
“Không được.”
Hề Đình sửng sốt, không ngờ anh ta lại từ chối thẳng thừng như thế.
Nếu đã đi tới bước này rồi, Cố Hoài Sâm cũng không muốn dây dưa bẩn thỉu nữa.
Anh ta đã nói rồi, anh ta muốn để Đàm Hi nhìn thấy thành ý của mình.
“Về đây, ngủ ngon.” Vừa ra tới cửa, bước chân người đàn ông khựng lại, “Sau này, đừng gọi cho anh nữa.”
Trong nháy mắt khi cửa khép lại, Hề Đình ngã ngồi xuống đất, khóc rống lên tuyệt vọng.
Đã không còn sự rụt rè, xé đi mọi sự giả tạo, nước mắt nước mũi đồng thời chảy xuống cực kỳ xấu xí.
Cố Hoài Sâm, anh thật nhẫn tâm!
Cũng không biết qua bao lâu, gương mặt ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, rốt cuộc cũng cạn.
Hề Đình đứng lên, đi rửa mặt. Nhìn bản thân nhếch nhác qua tấm gương, cô ta cười lên hai tiếng quái dị, trong đuôi mắt xếch lên lộ ra một vẻ yêu mị.
“Anh tưởng rằng có thể đá tôi dễ dàng như thế sao? Nằm mơ!”
Cô ta xoay người quay lại phòng khác, đột nhiên ánh mắt dừng lại ở một góc sofa, là điện thoại, điện thoại của Cố Hoài Sâm!
Nhập mật mã, mở khóa, click mở nhật ký trò chuyện…
Đồng tử chợt co rút lại, Hề Đình cười như điên: “Không ngờ lại là mày… Đàm Hi!”
…
“Hắt xì…” Đàm Hi xoa cánh mũi.
“Bị cảm à?” An An tỏ vẻ quan tâm.
“Không sao, chắc lão Lục đang nhớ tớ thôi.”
“Đáng ghét, lại rải cẩu lương!” Tiểu Công Trúa nhệch miệng.
Hàn Sóc đi từ trong toilet ra, trời lạnh nhưng vẫn mặc quần áo ngắn tay của mùa hè, Đàm Hi cực kỳ nể phục cô nàng.
“Cút đi! Ánh mắt kiểu gì thế hả? Cái này gọi là khỏe mạnh, có hiểu không hả? Có hiểu không?!”
“Tư duy của người ngoài hành tinh thì sao tớ có thể theo kịp được chứ.”
“Mọe nhà cậu… Sao hôm nay không nấu cháo điện thoại với người đàn ông của cậu thế hả?”
Đàm Hi nghe vậy thì lập tức trở nên ủ rũ, “Tớ cũng đang đợi đây…”
Thường thì Lục Chinh sẽ gọi điện vào giờ này, cô đã quen rồi, nói chuyện hơn mười phút rồi lăn ra ngủ, sinh hoạt quả thực không thể ngọt ngào hơn được.
Nhưng hôm nay sao thế nhỉ? Đã quá nửa tiếng rồi còn chưa thấy gọi…
“Ngốc à, cậu gọi trước chẳng phải được rồi sao?” Hàn Sóc khịt mũi coi khinh.
“Sao tớ lại không gọi chứ? Mẹ kiếp, chẳng có ai nghe cả!”
“Hả?” Hàn Sóc xông tới, ném chiếc áo nhóc vừa mới giặt xong sang một bên, “Chuyện như nào?”
“Hu hu… tớ cũng chẳng biết nữa, chán chết đi được…”
Hàn Sóc đảo tròn tròng mắt, “Chẳng lẽ… lão Lục nhà cậu lại ra ngoài xằng bậy đấy à?”
“Anh ta mà dám!” Đàm Hi vỗ bàn đứng lên.
“Hê hê, tớ cũng chỉ đoán thế thôi mà… Cậu nghĩ lại mà xem, người làm ăn thường xuyên phải đi xã giao bên ngoài, lỡ như uống say, người khác muốn mạnh mẽ nhét người đẹp vào lòng anh ta…”
Cả mặt Đàm Hi lập tức xanh lè.
Cô thề, nếu Lục Chinh mà dám làm thì cô dám cắt! Xem xem kéo của cô nhanh hay mạng của “thằng em” lão Lục dai hơn!
“Không thì cậu thử gọi điện hỏi những người khác xem nào?”
“Những người khác á?”
“Ví dụ như… bạn bè làm ăn của anh ta, hoặc là thư ký gì đó.”
Đàm Hi nhớ tới Trần Khải, lập tức cầm điện thoại gọi đi.
“Xin chào, tôi là Trần Khải.”
“Tôi, Đàm Hi.”
Thư ký Trần đần mặt ra, sáng nay mới báo cáo xấu cô nàng này xong, tối đã tới cửa hỏi tội, tin tức này… chẳng phải quá nhanh rồi sao?
“Cô… Đàm có việc gì sao?”
“Lục Chinh đâu?”
“Lục Tổng ấy ạ?”
“Đêm nay anh ấy có bữa tiệc xã giao nào không?”
Thư ký Trần không hiểu ra sao, “Theo lý thuyết thì không có.”
“Theo lý thuyết là sao?”
“Không có tiệc xã giao công việc, còn tụ tập cá nhân… thì chưa chắc được.”
“Tụ tập cá nhân?”
“Ừm, Lục Tổng cũng có bạn bè của mình chứ.”
Đàm Hi hừ một tiếng, “Thế này đi, anh lập tức gọi điện thoại cho anh ấy đi.”
“Ý cô là?”
“Bảo anh gọi thì cứ gọi đi!”
Khóe miệng Trần Khải co giật, người này đúng là tiểu tổ tông, phải cúng mới xong, “Tôi nên nói như thế nào ạ?”
Đàm Hi ɭϊếʍ ɭϊếʍ mặt sau hàm răng: “Cứ nói, cục cưng xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, tuổi trẻ vô địch, tinh thần phấn chấn, hoạt bát, quyến rũ động lòng người của anh chờ anh gọi điện trả lời, trong vòng ba phút nếu không gọi thì xin làm tốt công tác bị xẻo đi!”
“…”
“Thư ký Trần?”
“… Tôi đây.”
“Được rồi, cứ nói theo những gì tôi vừa bảo.”
“Éc… Cô chắc không?”
“Chắc chắn không thể chắc chắn hơn! Mau gọi đi! Hiệu quả công việc đâu hả? Lấy ra ngay.”
“Vâng.”
“À mà khoan.”
“Còn gì cần phân phó không ạ?”
“Anh nhắc lại những gì tôi vừa nói xem nào, tôi sợ anh bỏ sót từ.”
Thư ký Trần im lặng một hồi, sau đó, “Cục cưng xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, tuổi trẻ vô địch, tinh thần phấn chấn, hoạt bát, quyến rũ động lòng người của ngài ấy chờ ngài ấy gọi điện trả lời, trong vòng ba phút nếu không gọi thì xin làm tốt công tác bị xẻo đi!”
“Tốt lắm, còn sửa lại nhân xưng nữa chứ, không hổ là tinh anh trong tinh anh! Cứ nói lại những lời tôi nói như thế nha, chờ tin tức tốt của anh, bye~”
Thư ký Trần cắn răng một cái, lại bấm gọi dãy số của Lục Chinh.
Đầu bên kia, đối tượng bị cô nàng Đàm đe dọa muốn xẻo đang ngồi trong thư phòng xem tài liệu, điện thoại đặt cách đó không xa, màn hình vẫn đang sáng lên, bên trêи hiện lên bảy cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều tới từ cùng một người.