Con Dâu Trời Phú

Chương 218




“Làm gì?”

“Ăn cơm.”

Hai người đứng cùng nhau chờ thang máy, Lục Chinh đặt tay lên hông cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Đàm Hi ngoài miệng không nói gì nhưng thần thái thoải mái và đôi mắt híp lại một nửa đã nói lên rằng tâm trạng lúc này của cô là vô cùng hài lòng.

“Thoải mái không?”

“Ừm, mạnh hơn một chút, dịch sang bên phải…”

“Thế này à?” Ánh mắt người đàn ông u ám, thâm thúy vô biên.

“Xí… đừng có mạnh quá.”

Đinh!

Cửa thang máy mở ra, bên trong không có người, hai người sải bước vào.

“Ăn gì nhỉ?” Đàm Hi nghiêng đầu nhìn anh.

“Em muốn ăn gì?”

Cô nhún vai, “Em gì cũng được.”

Hai người lái xe đến bên bờ biển, Tân Thị là một thành phố biển nổi tiếng sầm uất, đồ hải sản được coi là số một.

Gọi đồ ăn xong, hai người tìm một chiếc bàn nhỏ thấp ở trong góc, nhìn ra bên ngoài, xung quanh còn có những quầy hàng nhỏ, làm ăn vô cùng tấp nập.

“Khi nào anh về?”

Lục Chinh lạnh lùng liếc nhìn: “Đuổi anh à?”

Đàm Hi dùng đầu ngón tay cào cào vào lòng bàn tay anh, giống như an ủi, lại giống như trêu chọc, “Sao em nỡ chứ?”

“Nhóc con!”

“Cậu ơi,” Đàm Hi dứt khoát di chuyển từ phía đối diện sang ngồi bên cạnh anh, dựa vào người đàn ông, như thế không có xương, “Lần này cậu đến đây, ngoài việc thỏa mãn nhớ nhung của cái vật nhỏ ở dưới đũng quần kia, còn muốn làm gì nữa không?”

“Làm em.”

“Đáng ghét!” Nhéo lấy một mảng thịt trêи hông anh lắc mạnh một cái, “Ngoài việc này ra còn có gì nữa?”

“Có một hạng mục hợp tác cần đàm phán.”

“Ờ, thì ra em chỉ là nhân tiện được ghé thăm thôi…” Đàm Hi bĩu môi, đang định ngồi trở về đã bị người đàn ông ấn chặt cánh tay vào trong lòng.

“Biết ngay là em sẽ giận mà.”

Lục Chinh lắc đầu, đáy mắt là sự bất đắc dĩ, nói cũng sai, không nói cũng sai, đúng là con yêu tinh thích giày vò người khác mà!

“Ở chỗ đông người thế này, anh đừng có động chân động tay…” Đàm Hi nghiêm mặt đẩy anh ra.

Lục Chinh dứt khoát nhéo hông cô, ôm cô ngồi lên trêи đùi, “Là ai tự nhào đến trước? Hử?”

“Vậy anh ở đây bao lâu?”

“Ngày kia đi rồi.”

Đàm Hi trầm mặc, mím môi: “Không ở lại đây thêm một ngày được à?”

“Được.”

Đàm Hi cong mày lên, hôn choẹt một cái lên má người đàn ông, “Ngoan quá! Thưởng cho anh đấy.”

Lục Chinh: “…”

Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, tuy chỉ là cửa hàng nhỏ, nhưng sắc hương vị đều đầy đủ, đặc biệt là tô tôm hùm nhỏ cay kia, khiến Đàm Hi nuốt nước bọt thèm thuồng.

Bóc xong một con, cô đặt vào trong bát Lục Chinh, “Nếm thử đi.”

Người đàn ông động đũa, tay áo được xắn lên trêи khuỷu tay, để lộ ra cánh tay rắn chắc giống như một tầng mật ong phủ lên trêи cánh tay màu đồng cổ đều đặn.

Đôi tay với khớp xương rõ ràng, ngay cả thao tác gắp thức ăn cũng ung dung khí phách.

“Mùi vị thế nào?”

“Cũng được.”

“Đương nhiên rồi, đó là vì em bóc mà!”

“…”

“Anh gì ơi, mua thêm chút bia không? Thấy anh đẹp trai như vậy, giảm giá 10% cho anh đấy.” Giọng nói điệu đà chen ngang vào.

Đàm Hi híp mắt nhìn sang, chỉ thấy một cô gái trẻ mặc đồ bó sát để hở rốn, áo trễ lộ khe, vật thể tròn trịa trắng như tuyết như thể sắp bị đẩy ra, ở giữa là một cái rãnh sâu, phối với chiếc quần short cực ngắn, tóc cột thành hai cái đuôi ngựa, tóc mái bằng, rõ ràng là kiểu ăn mặc trang điểm của các cô em bán bia điển hình.

Nhưng mà, đối lập với mấy bà cô chân to đi tất đen kia thì cô bé trước mắt này có thể nói là thanh tú, xinh đẹp động lòng người.

Bán bia, hay là câu mồi?

Đàm Hi nhướng mày, đáy mắt lướt qua tia sáng u ám, tối tăm đến khó hiểu.

“Anh trai, mua một chai đi mà! Coi như là chiếu cố đến công việc làm ăn của người ta…” Vừa nói, còn muốn giơ tay ra kéo cánh tay Lục Chinh, bị anh lạnh lùng liếc nhìn, cô gái mới hậm hực dừng tay.

Sắc mặt Lục Chinh trầm xuống, sự lạnh lẽo phát ra khắp người khiến cô gái âm thầm kinh hãi.

Vốn dĩ muốn rời đi nhưng đột nhiên lại nhìn thấy trêи cổ tay người đàn ông đeo một chiếc đồng hồ bạc khảm kim cương hiệu Rolex, cô ta cắn răng, cố đè sự sợ hãi xuống, đứng nguyên tại chỗ bất động, nhưng không dám giơ tay ra nữa.

“Anh trai à…”

“Xùy! Ai là anh trai của cô?” Đàm Hi khoanh tay trước ngực, “Đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ, nếu tuổi lớn hơn một chút, có phải cô còn dán lấy người ta gọi là cha nuôi luôn rồi không?”

Khóe môi Lục Chinh hơi cong lên, đáy mắt hiện lên ý cười, ánh mắt nhìn vào cô nhóc đang phồng mang trợn má ở trước mặt toát lên đầy sự ngọt ngào ấm áp.

Lúc này, Đàm Hi ở trong mắt anh không khác gì một chú cún con đang xồ lên, toàn thân dựng lông, sủa gâu gâu ra hiệu tuyên bố chủ quyền của mình đối với miếng đất này, cái hang này.

Cô em gái bán bia bị vạch trần tâm tư ngay trước mặt mọi người, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, “Cô… nói bậy!”

“Xì, dám làm mà không dám nhận, đừng có làm trò gái điếm còn muốn lập đền thờ trinh tiết!”

Từng câu từng chữ đâm thẳng vào tâm, sắc bén chính xác.

Cô em gái bán bia hung hăng lườm cô một cái, che mặt chạy mất.

Xung quanh đã có không ít ánh mắt nhìn về phía họ, phạch!

Đôi đũa rơi xuống, cô nàng nào đó tức giận: “Nhìn gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy mĩ nữ nổi điên bao giờ à?”

Khán giả xung quanh lập tức run rẩy, vội vàng di chuyển tầm mắt.

Sức chiến đấu tuyệt vời!

Đàm Hi hừ lạnh, xử lý xong những người hóng chuyện, cô quay đầu nhìn vào đôi mắt mỉm cười trêu tức của người đàn ông trước mặt.

“Anh đắc ý lắm à?”

“Ngoan, uống cốc nước hạ hỏa đi.”

“Không cần!” Đàm Hi tức giận đẩy ra.

“Em tức giận với anh làm gì chứ?” Người đàn ông đau đầu.

“Anh trêu hoa ghẹo nguyệt! Lăng nhăng hết người này đến người khác!”

“Chứng tỏ là con mắt nhìn người của em chuẩn chứ sao.”

“Đừng có giở trò này với em!”

Lục Chinh bóc vỏ một con tôm, đặt vào trong bát cô, “Một người không liên quan cũng đáng để em bận tâm à?”

Đàm Hi hừ hừ không nói gì nhưng vẫn cầm con tôm lên ăn.

Người đàn ông biết ý, lột vỏ mấy con tôm liên tiếp, đặt hết vào bát cô.

Đàm Hi dứt khoát đẩy đĩa tôm đến trước mặt anh, “Hết chỗ này.”

Lục Chinh: “…”

Thế nào gọi là được voi đòi tiên, cứ nhìn cô gái trước mặt bây giờ là biết rồi.

Một người lột vỏ, một người ăn.

“Ông chủ, cho hai chai bia!” Đàm Hi lên giọng gọi.

“Không được uống rượu bia.” Sắc mặt người đàn ông hơi trầm xuống, đôi mắt lộ vẻ cảnh cáo.

“Người phạm sai lầm không có tư cách phát ngôn!” Hung dữ trừng mắt lườm anh.

Lục Chinh chột dạ, vuốt mũi, cuối cùng vẫn nhường một bước: “Chỉ được uống một cốc thôi.”

“Ba cốc.”

“… Được.”

Đàm Hi toàn thân sảng kɧօáϊ, thì ra lợi dụng người khác loại có thể sảng kɧօáϊ đến thế, ha ha…

Chẳng trách người này lại thích bắt bẻ sai lầm của cô thế!

Lục Chinh còn định mở miệng nói gì đó, nhưng đã bị câu nói “cô ta dán lấy anh mà anh không ngăn cản lại chính là đã sai lại càng thêm sai!” của Đàm Hi chặn lại đến nghẹn lời.

Anh muốn xem cô nhóc kia dựng lông lên, nhưng không ngờ cuối cùng lại biến thành hố chính bản thân mình.

Bỗng nhiên, có mấy cô gái vây lại, muốn uống một ly với Đàm Hi.

“Tôi sao?” Cô chớp mắt.

“Em gái, vừa rồi mấy lời em nói quả thực là quá hay! Bán bia chỉ là giả thôi, bán thịt mới là thật, mấy người bọn chị đều phải ngậm bồ hòn làm ngọt, chỉ có em lợi hại, nói mấy câu đơn giản đã đuổi được cô ta đi rồi.”

Đàm Hi vỗ đét một cái vào đùi, “Loại người đó phải cho biết lễ độ, không thể để đuôi hồ ly tinh của chúng vểnh lên tận trời luôn được!”

“Nào, chúng ta uống một ly!”

“Nào!”

Đàm Hi ngửa đầu, một cốc bia trôi xuống bụng, chuẩn bị giơ tay ra rót tiếp.

Ánh mắt người đàn ông quét qua, “Đã là cốc thứ ba rồi.”

Mấy người phụ nữ đôi mắt lộ vẻ bỡn cợt, “Em gái, bọn chị qua đó đây, à mà này… người yêu em đẹp trai thật, đối với em cũng rất tốt nữa.”

Lấp đầy cái bụng xong rồi thanh toán tiền, hai người đi dạo bộ men theo bờ biển.

Đàm Hi cởi giày ra, nhét vào trong lòng người đàn ông, “Cầm lấy.”

“Vẫn còn giận à?” Lục Chinh kéo tay cô lại.

Người con gái thuận thế xoay người, mặt đối mặt với anh, gió từ phía sau người cô thổi bay mái tóc đen.

“Tại sao lại không từ chối?”

“Anh thích được em bảo vệ.” Một câu nói khiến cơn giận trong lòng Đàm Hi bỗng nhiên bay biến mất.

Dưới ánh mặt trời, ngũ quan tinh xảo như được điêu khắc của người đàn ông được phủ thêm một tầng ánh sáng màu vàng, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng mím hờ.

Dưới chân là bãi cát mịn, xa xa sóng vỗ dập dềnh. Người và cảnh như hòa vào làm một, đẹp không sao tả xiết.

“Lần sau còn dám như vậy nữa không?” Cô giơ tay túm lấy cổ áo anh, đầu ngón chân hơi kiễng lên.

Người đàn ông chỉ có thể đầu hàng.

“Vậy lỗi hôm nay anh phạm phải tính thế nào đây?” Đáy mắt Đàm Hi lướt qua một tia tinh ranh.

Lục Chinh thuận theo nói: “Em muốn tính thế nào?”

“Đêm nay…” Ghé sát bên tai, thấp giọng thầm thì.

Đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, thoáng chốc đã thâm sâu như biển cả, che đi sự hưng phấn xẹt qua, cuối cùng lại bình thản trở lại, giống như thuyền đi qua, nước chảy trôi đi không còn lại dấu vết.

“… Có dám không?” Cô liếc mắt nhìn anh, ý tứ khiêu khích càng đậm hơn.

“Anh sợ em sẽ phải khóc lóc xin tha.”

“Không thể nào. Một câu thôi, có đồng ý không?”

“Được.”

Trêи mặt Đàm Hi yên lặng, nhưng trong lòng đã âm thầm cười trộm – cho anh điên cuồng, tối nay sẽ xử lý cái lão già nhà anh!

“Cởi giày đi, chúng ta đi đến phía trước.”

Lục Chinh bất động.

Bàn chân nhỏ nhắn đạp lên đầu gối anh, không nặng không nhẹ, giống như chú chó nhỏ không có mắt đụng vào.

“Nhanh lên nào!”

“Nước không sạch đâu.”

Vùng biển này ô nhiễm tương đối nặng, cũng có mùi tương đối khó chịu, Đàm Hi nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn thôi.

“Ngoan, sau này anh đưa em đi ra nước ngoài đi lặn.” Anh trả giày lại cho cô, Đàm Hi giơ tay đón lấy, chuẩn bị đi vào.

“Từ từ hãy đi.”

Vẻ mặt Đàm Hi khó hiểu.

“Lên đây.” Người đàn ông khom lưng, hai tay chống xuống đầu gối, Đàm Hi khẽ kêu một tiếng, rồi trèo lên.

Một tay xách giày, tay còn lại vân vê vành tai anh, “Oh yeah! Cậu ơi, cậu ơi, cậu tốt quá…”

Lục Chinh ôm chặt lấy cô, hai tay xuyên qua đùi cô, ấn chặt, đi về hướng bãi đỗ xe.

“Anh đã nói là đưa em đi lặn rồi đấy nhé, không được nuốt lời đâu đấy!”

“Ừm.”

“Hôm nay thời tiết đẹp thật.”

“Ừ.”

“Anh có mệt không?”

“Không mệt.”

“Em có nặng không?”

“Nhẹ.”

“Anh đã cõng người phụ nữ khác như thế này bao giờ chưa?”

“…”

“Sao không nói gì? Thừa nhận rồi đúng không?” Ánh mắt Đàm Hi đã hơi lạnh đi, động tác vân vê vành tai cũng trở thành nhéo tai, “Nói đi! Anh đã từng cõng ai!”

“Nhiều lắm…”

Đàm Hi vừa định nổi đóa, đã nghe thấy người đàn ông nói tiếp.

“Tham mưu Cảnh bị phát bệnh tim, liên đội trưởng Lý bị gãy chân lúc diễn tập, còn có cả thư ký Lâm bị thương do bị mảnh đạn găm vào chân nữa…”

“Được lắm! Anh cố ý trêu chọc em! Đồ khốn!”

Lục Chinh giơ tay nhéo một cái lên ʍôиɠ cô: “Em là cái bình dấm chua!”

“Hừ! Ý em hỏi là mấy cô gái trẻ trung ấy, ai bảo anh kể ra đám đàn ông làm chi?”

“Quân y có tính không?”

“Nữ à?”

“Ừ. Có bà lão đã nghỉ hưu được mời lại làm việc, cầm dao phẫu thuật không vững nên bị dao đâm vào chân.”

“Có bông hoa nhỏ của đoàn văn công nào không?”

Anh trầm ngâm hồi lâu, đủ để khiến người ta suy nghĩ.

“Anh nói đi chứ!” Đàm Hi lắc lư hai cái chân dài.

“Thế thì không có.”

“He he… vậy thì sau này anh chỉ được cõng em thôi.”

“…”

“Lại không nói rồi! Cái lão già khốn kiếp này!”

“Vậy sau này chúng ta có con thì sao? Em cũng không cho anh cõng à?”

Đàm Hi: “…”

Dưới ánh mặt trời, người đàn ông cõng cô gái đi càng lúc càng xa, để lại một vệt dài dấu chân trêи bãi cát.

“Anh có thể cõng em, sau đó em cõng con…”

Phía xa xa sóng biển dập dềnh, nước triều dâng lên rồi lại hạ xuống.

Gió nhẹ thổi tung bay mái tóc đen óng của cô gái, lướt qua gương mặt cương nghị anh tuấn của chàng trai, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Anh nói, “Được.”