Con Dâu Trời Phú

Chương 213




Mọi người đều bị những lời Đàm Hi vừa nói lừa dối đến mức gật đầu lia lịa.

Cô gái này nói đúng là có lý mà!

Tống Tử Văn nghiễm nhiên trở thành con vịt bị đưa lên giá, mặc dù đầu có cứng thế nào cũng phải bịa ra được một vài câu.

Suy cho cùng cũng là người xuất chúng còn may mắn tồn tại được trong chốn quan trường bấp bênh, nếu như bị vấn đề nhỏ nhoi này làm khó thì quả thực anh ta đã làm quan vô ích rồi.

“Ở đây có bao nhiêu chuyên gia trong giới họa sĩ thế này, đáng ra không đến lượt một kẻ ngoại đạo như tôi đánh giá, nhưng vừa rồi… những lời khẩn thiết của bạn học này, lời nào cũng lý lẽ hùng hồn, vậy thì tôi cũng không từ chối nữa. Nếu có chỗ nào nói không được hợp lý, mong các vị ở đây bao dung.”

Một loạt lời nói xã giao lại được anh ta nói trơn tru mỹ lệ đến thế, Đàm Hi nghiêng mắt nhìn, thầm cảm thán cái miệng của người trong giới quan trường đúng là có thể che được cả mắt quỷ!

Nhưng phàm là người có chút vai vế đều đứng ra, chắp tay ra hiệu.

“Trợ lý Tống quá khiêm tốn rồi…”

“Là lãnh đạo cấp cao còn có thể vui vầy cùng dân, chúng tôi quả thực thấy vô cùng xấu hổ…”

Tống Tử Văn khoát tay, “Các vị nặng lời rồi.”

Đích thị là không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, Đàm Hi âm thầm gật đầu, nhưng đồng thời cũng thở phào một cái, vị lãnh đạo này nhìn cũng có vẻ phóng khoáng thoải mái, có lẽ sẽ không tính sổ với cô sau này đâu… nhỉ?

Tống Tử Văn thu hết biểu cảm của cô gái vào trong mắt, một nụ cười nhạt khẽ lướt qua, rồi lập tức yên lặng trở lại.

“Bức tranh này là tác phẩm của bà Lê Diệp, ra đời năm 2009…”

Ánh mắt mọi người đều nhìn vào chỗ đề tên, bởi vì là lối viết cuồng thảo, lại đã hai mươi năm trôi qua cho nên khó tránh khỏi dấu ấn bị phai màu, vì thế đa phần mọi người ở đây đều chưa nhìn ra được hai chữ “Lê Diệp”, bây giờ được Tống Tử Văn nhắc nhở nên mới bừng tỉnh nhận ra.

“Ồ, đúng là tác phẩm của bà Lê thật…”

“Trí nhớ kém rồi, trí nhớ kém rồi…” Cùng với động tác lau mồ hôi, thực sự còn có chút sợ hãi.

Tống Tử Văn vẫn chưa nói tiếp, mà quan sát chi tiết qua lớp kính thủy tinh.

“Cảnh được miêu tả trêи bức tranh là núi Bàn Long ở Tứ Xuyên, thế núi cao mà hùng vĩ, thực vật phồn thịnh, nghe nói năm 2008, khi xảy ra động đất ở Tứ Xuyên, các cư dân sinh sống dưới chân núi đã từng tận mắt nhìn thấy cảnh đất rung núi lắc, Đá núi đổ sụp, vách núi đổ nát, giống như con cự long thoáng chốc tỉnh giấc…”

Giọng nói người đàn ông bình thản nhẹ nhàng, vừa có sự tao nhã tinh tế của một bậc trí thức, lại có cái uy của người làm quan khó giấu giếm được.

Hai chữ “diễn xuất” đã được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trêи người hắn, nhưng không hề chán ghét, mà ngược lại khiến cho người khác thấy tin tưởng và nể phục.

“Sự sợ hãi và tuyệt vọng khi chứng kiến tai nạn sắp đến gần ở núi Bàn Long vẫn còn nguyên vẹn, đỉnh núi đã có những cây nhỏ từ từ sinh trưởng, ngụ ý rằng sau khi tai nạn đến sẽ đón sự sống mới bừng bừng sinh khí.”

Hiện trường yên lặng như tờ, không một tiếng động nhỏ, ngay cả Đàm Hi cũng không khỏi nghiêng tai lắng nghe, thật không ngờ vị lãnh đạo này còn là một cao thủ phẩm tranh.

“Bạn học Đàm, cô cảm thấy tôi lý giải thế nào?”

Đàm Hi bị gọi tên một lúc mới phản ứng lại được, cô không kɧօáϊ danh xưng “bạn học Đàm” này cho lắm, nhưng không thể phủ nhận rằng, màn lý giải vừa rồi quả thực là xuất sắc.

“Lãnh đạo Tống hỏa nhãn kim tinh, thật khiến người ta kính phục.” Vừa nói vừa vỗ tay.

Có cô dẫn đầu, mọi người phản ứng lại cũng vỗ tay theo.

Hiển nhiên, theo sau đó sẽ là một tràng những lời tán dương nịnh hót, Đàm Hi nghe mà phục sát đất, đúng là tâng bốc lên tận mây xanh luôn mà!

Trái lại, Tống Tử Văn tuy phụ họa theo nhưng trêи mặt từ đầu đến cuối vẫn không hề có sự đắc ý, vô cùng chắc chắn ổn định.

“Vừa rồi cô có nói ngoài xem và suy nghĩ, còn cần phải giao lưu với nhau, nếu tôi đã nói ra sự lý giải của bản thân về bức tranh này rồi, thì bây giờ có phải là nên đến lượt cô hay không?”

Đàm Hi không ngờ Tống Tử Văn lại đột nhiên nói như vậy, còn là nói với mình nữa.

Hô hô, đây là muốn phản kϊƈɦ đánh lại cô sao?

Nực cười, Đàm Hi cô sẽ sợ hay sao?

Lúc này, Đàm Hi liền hắng giọng một cái, “Đã có những lời vàng ngọc của lãnh đạo Tống vừa rồi, tôi cũng không tiện múa rìu qua mắt thợ, nhưng nếu đã là giao lưu thì mỗi người phát biểu ý kiến của mình không bàn đến tốt xấu hay dở, nếu như có chỗ nào nói sai thì xin được các vị ở đây và thầy Phạm chỉ bảo.”

Phạm Trung Dương vốn dĩ còn đang mơ hồ, một người làm công tác giáo ɖu͙ƈ như ông gặp một đoàn lãnh đạo vốn dĩ cũng thấy không được tự nhiên cho lắm, vì thế cũng không định lộ mặt.

Phải nói rằng, con người này cũng rất biết bổn phận.

Mấy vị quan chức ở đây đều làm việc ở Bộ giáo ɖu͙ƈ, nếu đổi lại là người khác thì kiểu gì cũng muốn dán chặt vào đó, ít nhất cũng khiến mình quen mặt hơn.

Vốn dĩ ông định làm người tàng hình, không ngờ một câu điểm danh “thầy Phạm” này của Đàm Hi đã lập tức làm ông bại lộ ra rồi.

Còn suy nghĩ của Đàm Hi rất đơn giản, lãnh đạo muốn chỉnh cô thì cô phải tìm một người để cùng gánh chịu cơn thịnh nộ này!

Chuyện đã đến nước này, Phạm Trung Dương cũng đành phải phối hợp, “Không sao, em cứ nói đi, tất cả mọi người ở đây đều là chuyên gia, em sẽ có cơ hội được chỉ bảo!”

Ai nói ông Phạm không biết ứng đối, không biết ăn nói chứ?

Đúng là nịnh hót thần sầu luôn!

Một câu nói không chỉ nịnh hót được tất cả mọi người có mặt mà còn biến Đàm Hi thành một sinh viên ham học, chăm chỉ tìm hiểu, trau dồi kiến thức.

Nếu thành, ngay cả người giáo sư dẫn dắt cô cũng được mặt mày sáng choang luôn.

Nếu không thành thì cũng không sao cả, người ta vẫn chỉ là một tân sinh viên, học nghệ chưa tinh cũng là chuyện bình thường.

Đàm Hi gật đầu, hiển nhiên là vô cùng hài lòng với sự thức thời hiểu chuyện của ông giáo Phạm.

Không sợ một đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ có một đồng đội ngu như heo, cô không thể không đề phòng được.

Trước mắt thì thấy, ông Phạm không chỉ không phải là heo mà còn tương đương với khỉ! (thông minh nhanh nhẹn)…

Tống Tử Văn nhìn hết sự giao lưu bằng ánh mắt giữa hai thầy trò, bờ môi cong lên đầy hứng thú.

Khẽ hắng giọng hai tiếng, Đàm Hi nói liên tục một tràng.

“Thực ra, ngoài trận động đất ở Vấn Xuyên năm 2008, núi Bàn Long còn có một lịch sử sâu xa khác…”

“Mùa đông năm 1945, một chiếc máy bay quân sự B29 của Mỹ khi chở theo số thẻ vàng trị giá hơn ba trăm triệu (đơn vị tiền tệ lưu thông thời bấy giờ) đi ngang qua đỉnh núi thôn Thủy Ma, huyện Nguyên Quán đã đâm trúng đỉnh núi, dẫn đến máy bay nổ tan tành, người cũng tử vong hàng loạt. Những thẻ vàng mới tinh bay xuống vùng núi hoang dã, một số dân bản xứ chỉ trong một đêm thắt lưng đã có tiền triệu. Có người dùng số tiền này để mua quan, có người dùng để làm ăn, cũng có không ít người vì thế mà nhà tan cửa nát… số thẻ vàng kia đã làm dấy lên một cơn “bão tài chính” không hề nhỏ.”

“Thôn Thủy Ma, huyện Nguyên Quán năm xưa lại chính là trấn Tam Giang huyện Vấn Xuyên ngày nay, còn đỉnh núi báu chính là núi Bàn Long trong bức tranh này.”

Các quan viên có mặt đều là người có học, họ đều biết có chuyện như vậy có thật trong lịch sử cận đại, nhưng…

“Vậy thì có liên quan gì đến bức tranh này?” Một quan viên bụng bự mở lời hỏi, ông ta vốn tốt nghiệp đại học T chuyên ngành lịch sử, cô gái nhỏ này mặc đồng phục, có lẽ cũng là sinh viên đại học T, hai người cũng được coi là bạn cùng trường, thấy cô ăn nói đâu ra đấy nên cũng có đôi chút tâm tư muốn kiểm tra, dạy dỗ xem sao.

Ồ, quên không nói đến, ông cũng là lãnh đạo làm việc tại Cục giáo ɖu͙ƈ đại học, thuộc Bộ giáo ɖu͙ƈ, đương nhiên cũng coi trọng nhân tài.

Đó là những cây đại thụ tương lai của Tổ quốc…

“Xin ngài chớ nóng vội, để tôi được phép từ từ kể lại.”

“Có người nói, chuyên cơ vận chuyển của binh đoàn Mỹ đã in quá nhiều tiền ở nước ngoài, núi Bàn Long quá cao nên máy bay Mỹ không bay qua được; cũng có người nói rằng, con rồng trêи núi Bàn Long chưa bao giờ nhìn thấy người nước ngoài mũi lõ mắt xanh nên đầu rồng nhả khí ra hút máy bay lại, rồi lại dùng đuôi rồng quạt một cái khiến máy bay chỉ còn lại bộ hài cốt.”

“Chưa nói đến cả hai cách nói này đều không đáng tin cậy, nhưng rồng ngụ ý cho dân tộc Hoa Hạ, đây là điểm không thể phủ nhận được. Có một truyền thuyết như vậy, vậy thì tôi có thể hiểu rằng – “cửu trùng chân long xuất, tẩy tận quốc sỉ không”, được không nhỉ?”

“Hay lắm!” Một câu kinh ngạc đầy vẻ tán thưởng vang lên cùng với tiếng vỗ tay thanh thúy, mọi người đều nhường đường ra, người phụ nữ tao nhã mặc áo sườn xám màu trắng chậm rãi bước đến.

Tống Tử Văn nhận ra người đầu tiên, gật đầu thăm hỏi: “Bà Lê.”

Lê Diệp đáp lễ, nhưng đi về phía Đàm Hi.

“Cô bé, cô nói hay lắm.” Lại một lần nữa thể hiện sự khẳng định.

Khi Đàm Hi nghe Tống Tử Văn gọi một tiếng “bà Lê” thì cũng có chút ngẩn người, chẳng qua cô chỉ vô tình biết được câu chuyện lịch sử này, vừa khéo đối ứng với núi Bàn Long, muốn tùy tiện chém gió để vượt qua kiếp nạn này, không ngờ lại đụng độ chính chủ?

Còn… còn để cho cô bịa chuyện nữa không đây?

Con chuột chết này chẳng phải là quá dễ gặp hay sao? Dù sao thì cô cũng không phải là con mèo mù.

“Bà khen lầm rồi.” Ý cười chưa đổi, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

Lê Diệp vô cùng hài lòng, không còn cách nào khác, bà thích cô bé có phẩm cách lại cao ngạo như cô, giống hệt như bà lúc còn trẻ!

Phạm Trung Dương xông lên, có chút gấp gấp, có chút hoang mang, “Đây là sinh viên của tôi.” Giống như con gà mẹ giang cánh bảo vệ gà con, như thể có ai muốn đến cướp của ông.

Lê Diệp: “…”

Đàm Hi: “…”

“Nếu bà Lê đã có mặt ở đây, chi bằng mời bà giúp mọi người giải đáp thắc mắc, không biết ý bà thế nào?” Lê Diệp là trưởng bối, địa vị trong giới họa sĩ trong nước rất cao, cho nên ngữ khí của Tống Tử Văn vô cùng tôn kính.

“Không cần đâu.” Lê Diệp vung tay lên, mọi người đều cho rằng bà sẽ nể mặt Tống Tử Văn, nhưng không ngờ lại chuyển hướng câu chuyện, “Lời bình của cô gái đây đã rất trọn vẹn rồi, lý giải của trợ lý Tống cũng rất ổn.”

Ngụ ý là, Đàm Hi vẫn hơn một chút.

Tống Tử Văn cười đến không hề có khúc mắc, tán dương Đàm Hi một hồi, ngay cả những người của khoa nghệ thuật đại học T cũng sáng bừng mắt lên.

Đương nhiên, người làm “thầy” như Phạm Trung Dương cũng được nở mày nở mặt.

“Tôi nhớ là ông không thu nhận đệ tử nữ.” Đến khi mọi người rời khỏi khu vực triển lãm, Lê Diệp và Phạm Trung Dương ở cạnh nhau, bà ta mới đè thấp giọng xuống hỏi.

“Đó là sinh viên lớp tôi.”

“Vậy à… sau khi tốt nghiệp đến phòng tranh của tôi làm việc đi.”

Phạm Trung Dương quỷ dị liếc nhìn bà ta, “Sao bà lại ưu ái cô nhóc đó vậy?”

“Mắt nhìn tốt, góc độ cao, nói có sách mách có chứng, điều quan trọng nhất là mồm miệng linh hoạt, ngay cả Tống Tử Văn cũng dám hố, có thể thấy là người rất bạo gan.”

“Ngưng lại!”

“Sao, ông không nỡ à?” Lê Diệp nhướng mày, “Vậy cũng không sao, tự tôi sẽ đi trò chuyện với cô gái ấy.”

Ông Phạm suýt nữa thì tức đến lệch cả mũi, “Đừng có mơ!”

Ông ta từ chối quá dứt khoát, Lê Diệp lập tức nổi nóng: “Ông đừng có mà không dùng mà còn đòi chiếm nhà vệ sinh!”

Nếu lúc này Đàm Hi có mặt thì không biết trong lòng sẽ thầm rủa bao nhiêu lần…

Phạm Trung Dương giật mình, Lê Diệp này… ông cứ tưởng rằng đã bao năm tu tâm dưỡng tính như vậy đã khiến bà ấy thay đổi tính nết, không ngờ khi tức giận lên vẫn là một ngọn núi lửa hừng hực như vậy!

Ông lập tức hừ hai tiếng: “Đừng có lấy bụng tiểu nhân để đo lòng người quân tử, cô bé này mới là sinh viên năm nhất, là tân sinh viên vừa mới nhập học, bà còn không biết xấu hổ bẻ mất chồi non của người ta hay sao?”

Tân sinh viên?

Lê Diệp kinh ngạc, “Tôi thấy ánh mắt cô bé đó rất sắc bén, sao có thể…”

Đối với cách nói chính thức về bức tranh này, khi bà tiếp nhận phỏng vấn, cách lý giải cũng gần tương đương như cách nói của Tống Tử Văn khi nãy, nhưng không nhắc đến linh cảm sáng tác ban đầu bắt nguồn từ đoạn lịch sử kia.

Bà muốn nhân đây biểu đạt ra rằng, trước khi trận động đất xảy ra, đại quốc Hoa Hạ đã như bàn long nằm ngủ, cuối cùng cũng sẽ có một ngày thức giấc!

Tống Tử Văn nhìn được bề mặt còn cô gái đó lại đọc hiểu được nội hàm bên trong, đó mới là điều khiển Lê Diệp yêu mến.

Không ngờ cô gái ấy mới học năm thứ nhất, bà còn cho rằng đã là sinh viên năm ba năm tư, sắp ra trường đi làm rồi…

“Được rồi! Đứa trẻ này rất có tài năng, bồi dưỡng cho tốt chắc chắn sẽ thành tài, bà đừng có khiến nó nhiễm chàm!”

Lê Diệp tức giận cười lạnh, “Sư huynh, ông nói xem tại sao cái tính cách bướng bỉnh này của ông không hề thay đổi chút nào thế? Tôi đã giải thích bao nhiêu lần rồi, nghệ thuật phải đi theo bước phát triển của thời đại, không ngừng sáng tạo mới tạo ra được mầm sống mãnh liệt, sao tôi lại nhúng chàm được chứ?”