Đi ra khỏi quán cà phê, bà Lê lập tức gọi điện lại.
“Mẹ, sao đã bàn chuyện xong nhanh vậy?”
Lúc này, Cố Hoài Sâm đang cùng bạn gái hưởng thụ quãng thời gian uống trà sớm, đối mặt với ánh mắt thăm dò của Hề Đình, anh ta khua tay, ra hiệu cho cô yên lặng chớ làm phiền.
“Chỉ chào hỏi thôi mà, bác Phạm của con đồng ý rồi, chỉ là phía trường học còn cần mẹ ra mặt một chút.”
“Con biết rồi, cảm ơn mẹ.”
Kết thúc cuộc gọi, Cố Hoài Sâm tỉ mỉ gắp một chiếc bánh bao nhỏ vào miệng bạn gái.
“A Sâm, là… dì đúng không?”
“Ừ. Em nếm thử bánh bao của cửa hàng này xem, vỏ bánh mỏng, nhân cũng không ngấy.” Bàn tay với khớp xương rõ ràng, đến cả thao tác cầm đũa cũng thấy vừa đẹp lại vui mắt.
Hề Đình cũng không vội, cắn một miếng nhỏ, động tác tự nhiên và tao nhã.
“Đúng là rất ngon.” Khẽ cười đánh giá, khi xưa, chính khí chất thanh tao, nhã nhặn này khiến cho Cố Hoài Sâm chỉ vừa liếc nhìn đã bị cô ta thu hút khi ở trêи đường phố Firenze.
“Thích là được rồi.”
“Lát nữa anh có phải đến công ty không?”
“Cô bé ngốc, hôm nay là thứ bảy.”
Hề Đình mím môi, như thể có vẻ lúng túng, có loại ý tứ đẹp đẽ và hàm xúc.
Cố Hoài Sâm hơi xao lãng, trong đầu bỗng dưng hiện lên một khuôn mặt khác, mỗi lần gặp cô, đều là dáng vẻ cổ quái tinh nghịch đó…
“A Sâm?”
“Ừm.”
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Chuyện của công ty.”
Cho dù tâm tư Hề Đình hơi mẫn cảm, giỏi nắm bắt cảm xúc thì cũng rất khó phát hiện ra được, ai bảo anh ta nói dối cũng nghiêm chỉnh như vậy, không hề khác gì với nói thật.
“Rất khó giải quyết à?”
“Cũng không hẳn.” Anh ta uống một ngụm trà, yên lặng thay đổi đề tài, “Một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?”
“Tin tốt.” Cô gái cười thanh nhã, ánh mắt xao động như làn nước lăn tăn dưới mặt hồ.
“Mẹ anh đã thuyết phục được giáo sư Phạm rồi.”
Mắt Hề Đình sáng bừng lên, cô ta hiểu rõ rằng, muốn được Tỉnh Tuần Thanh ưu ái không phải là chuyện một sớm một chiều, muốn Lê Diệp đích thân dẫn dắt cô ta cũng là chuyện không thể, cho nên chỉ có thể biết khó mà lùi, tìm kiếm sự lựa chọn khác.
Ở trong nước, Phạm Trung Dương là người rất có tiếng tăm, tuyệt đối là chiếc bàn đạp rất tốt.
Cô ta đã nói với chính mình rằng, không được gấp, cứ từ từ mà làm!
Vui mừng vừa phải, sau đó đôi mắt tràn ngập sự cảm kϊƈɦ, “Làm phiền dì quá, cũng phải cảm ơn anh nữa, A Sâm.”
“Giữa chúng ta không cần dùng đến chữ cảm ơn.” Người đàn ông nho nhã, dịu dàng.
Hề Đình mỉm cười, “Còn tin xấu là gì?”
“Bác Phạm không đồng ý nhận đồ đệ, chỉ cho em đến đại học T làm trợ giảng thôi.”
Ánh mắt hơi lóe lên nhưng ý cười vẫn không đổi, “Trợ giảng cũng rất tốt, môi trường đại học đơn giản, thuận tiện cho việc sáng tác.”
“Em cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, bác Phạm chỉ là không thu nhận đệ tử nữ thôi.”
“Ừm, em hiểu rồi.”
“Ở cùng bác ấy, học hỏi nhiều quan sát nhiều, chưa chắc đã không có lợi.”
“Chỉ là…”
Đầu mày người đàn ông hơi nghiêng, “Sao vậy?”
“Nếu em đến Tân Thị thì không thể ở bên anh được nữa rồi.”
“Yên tâm, anh sẽ thường xuyên đến thăm em.”
Uống xong bữa trà chiều, hai người cùng đi nghe nhạc.
Khi đi ra, trời lại bắt đầu mưa.
“A Sâm, đến chung cư của em đi?” Hề Đình kéo tay anh ta, “Không cần lái xe, đi qua con đường này là đến.”
Người đàn ông trầm ngâm một lát, “Cũng được.”
Hai người đi qua hầm đường bộ sang đường, đi thẳng đến cửa tiểu khu.
Đây là lần đầu tiên Cố Hoài Sâm đến đây, Hề Đình lấy khăn bông đưa cho anh ta, “Anh lau đi, đừng để bị cảm.”
Thu hồi ánh mắt, “Cảm ơn.”
“Thôi bỏ đi, để em lau cho anh.”
Người đàn ông hơi khom đầu gối, mí mắt hơi thu lại, vừa đủ để cô ta không cần phải nhón chân lên.
“Môi trường ở đây cũng tuyệt lắm.”
Hề Đình vừa lau vừa nói: “Phải nói là Tiểu Lưu rất biết chọn.”
Tiểu Lưu là thư ký cá nhân của Cố Hoài Sâm, căn chung cư này là do anh ta tìm.
“Em ở đây có quen không?” Người đàn ông tùy ý hỏi.
Tâm tư Hề Đình nhanh chóng quay ngược trở lại, nếu như nói là không quen thì lại mâu thuẫn với của nói “Tiểu Lưu rất biết chọn nhà” vừa nói, nếu nói là quen thì lại không tránh khỏi vẫn tiếp tục ở lại đây.
Nhưng cô ta muốn dọn đến Bồng Lai ở cùng Cố Hoài Sâm…
“Cũng ổn, chỉ là…” Đôi môi anh đào khẽ cắn, “Chúng ta gặp nhau không tiện lắm.”
“Ừm.”
Cô ta đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi nhưng người đàn ông vẫn giữ thái độ hời hợt, Hề Đình không đoán được tâm tư của anh ta, nên không dám nhắc lại nữa.
“Anh ngồi đi, mấy ngày trước có người bạn em ở Italy gửi đến một ít hạt cà phê, để em pha cà phê cho anh uống…”
Cố Hoài Sâm đi đến ban công, gương mặt lãnh đạm như nước, không hiện rõ vui buồn, nhưng đôi mắt kia vẫn trống rỗng như cũ, giống như đang trầm tư.
Hề Đình cẩn thận bưng ly cà phê đến phòng khách nhưng không thấy bóng người đâu, trong lòng lộp bộp, nhìn ra huyền quan, may mà vẫn còn thấy giày ở đó.
“A Sâm?”
Người đàn ông đi từ ban công vào.
Hề Đình đặt cốc lên bàn trà, tươi cười nắm tay anh ta: “Anh uống thử đi.”
“Chắc chắn là ngon rồi.”
“Anh đã uống đâu, sao đã biết là ngon được?” Đôi mắt lộ vẻ oán trách.
“Người đẹp làm gì cũng thơm hết.”
Vẻ mặt Hề Đình e thẹn: “Miệng lưỡi trơn tru.”
Cố Hoài Sâm uống thử một ngụm, mùi vị đúng là rất ngon.
Giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ, “Anh đi đây. Chuyện bên Tân Thị, anh sẽ cho Tiểu Lưu tìm phòng cho em ở gần trường đại học T, em qua đó là có chỗ ở luôn.”
“A Sâm…” Kéo vạt áo người đàn ông lại, Hề Đình hơi cúi mặt xuống, đôi môi anh đào khẽ mím, “Anh có thể ở lại đây được không?”
Lắp bắp, muốn nói nhưng vẫn còn xấu hổ.
Bốn mắt nhìn nhau, không một tiếng động.
Cố Hoài Sâm cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán cô ta, “Ngoan, bây giờ là ban ngày, không ổn lắm.”
“Anh không thể ở đây cùng em đến tối được sao?”
“Tiểu Hề, em…”
Hề Đình nhón chân lên chặn lấy môi Cố Hoài Sâm, ngón tay thon dài như ngọc tiến vào trong cổ áo anh ta, “A Sâm… lâu rồi anh không chạm vào em…”
Người đàn ông hơi lặng đi, hình như từ sau khi về nước, anh ta đã không còn chạm vào cô gái này nữa.
“Em rất nhớ anh… Khi còn ở Italy, em như cái xác không hồn…”
Phản ứng sinh lý bình thường không thể lừa gạt người, Cố Hoài Sâm không phải là Liễu Hạ Huệ, đứng trước sắc đẹp, đặc biệt lại là bạn gái chính quy của mình, anh ta lập tức bế người lên, đá cánh cửa phòng ngủ bước vào.
Hề Đình vùi mặt vào lồng ngực người đàn ông, e thẹn vừa đủ, mượn cớ để che đi nụ cười đắc ý nơi khóe môi.
Cố Hoài Sâm đặt cô ta lên giường, nghiêng người tiến lên.
Cố Hoài Sâm nhoài lên người cô gái, ánh mắt nhìn cô ta từ trêи cao xuống lấp lánh ánh sáng ái muội.
Hề Đình giơ tay, cởi cúc áo của anh ta, người đàn ông không nói không rằng.
“A Sâm…” Lay động tiếng lòng.
Người đàn ông cúi người hôn vào cổ, người phụ nữ chầm chậm nhắm mắt lại.
Cố Hoài Sâm nhướng mày, một giây sau đã đứng dậy ở bên giường, mười đầu ngón tay với khớp xương thon dài cài cúc áo sơ mi lại, vuốt phẳng nếp nhăn trêи áo.
Hề Đình nằm ngửa trêи giường, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà.
Dáng vẻ như mất hồn khiến người đàn ông không khỏi mềm lòng, “Ngoan, bỗng nhiên anh nghĩ ra còn có chuyện chưa làm. Quyết định được thời gian xuất phát rồi anh sẽ gọi điện cho em, lái xe đưa em đi.”
Nói xong, người đàn ông xoay người rời đi, rất nhanh sau đó liền nghe thấy tiếng đóng cửa.
Hề Đình giữ nguyên động tác đó, rất lâu sau mới hoàn hồn lại.
Nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ đến ngây người.
Lại nói đến Cố Hoài Sâm, sau khi rời đi, đầu tiên anh ta đến hầm đỗ xe lấy xe, giữa đường nhận được điện thoại của trợ lý Lưu.
“Giám đốc Cố, người ở bên Giang Châu đã đến rồi.”
Thắt dây an toàn xong, khởi động xe, “Không phải đã nói là ngày mai sao?”
“Tôi đoán là họ muốn gây bất ngờ.”
“Tiếp đón chu đáo.”
“Anh cứ yên tâm, tôi đã cho người sắp xếp khách sạn rồi, bây giờ họ đang ở Kim Sa Hải Ngạn.”
“Được, tôi đến đó ngay đây.”
Khi Cố Hoài Sâm đến, trợ lý Lưu đang đứng trước cửa phòng karaoke ngóng trông, nhìn thấy xe, mắt anh ta sáng bừng lên, chạy tới nghênh đón.
“Giám đốc Cố.”
“Người đâu rồi?”
“Ở trong phòng bao.”
Hai người cùng đi vào trong.
“Giám đốc Cố, chúng tôi đến sớm một ngày không làm ảnh hưởng đến lịch trình của anh chứ?”
Cố Hoài Sâm giơ tay ra bắt, “Giám đốc Lê nói gì vậy chứ? Các anh muốn đến lúc nào cũng được, Cố Thị tôi luôn mở rộng cửa nghênh đón.”
Ánh mắt giám đốc Lê lóe lên, mời anh ta vào ngồi, ra hiệu bằng ánh mắt cho cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh.
“Tiểu Khâu, tiếp đón giám đốc Cố cho tốt.” Nói xong, đẩy người đến bên cạnh Cố Hoài Sâm.
Cô gái kia không đồng ý nhưng cũng không nói lời từ chối.
Giám đốc Lê cười sâu xa.
Trong phòng bao, còn có mấy người đàn ông mặc vest đi giày da, không ai lại không trái ôm phải ấp.
Người sáng suốt vừa nhìn đã hiểu ngay Tiểu Khâu kia là để chuẩn bị cho Cố Hoài Sâm.
Làm ăn đồng nghĩa với việc cho nguyên liệu vào cùng một cái nồi, người khác đều là ớt cay, hạt tiêu, một mình anh ta sao có thể là một miếng đậu phụ được?
Gặp dịp thì chơi cũng không còn là hiếm thấy nữa.
“Giám đốc Cố, Lê mỗ kính cậu một ly.”
“Giám đốc Lê khách khí quá rồi” Nâng ly, đáp lễ.
Qua ba tuần rượu, bầu không khí say sưa, bàn tay trắng nõn của Tiểu Khâu thuận theo đùi người đàn ông, xoay tròn đảo quanh phần dưới.
Vẻ mặt Cố Hoài Sâm lãnh đạm, cười nửa môi nhưng vẫn không hề giảm đi sự ôn nhuận.
Cô gái càng trở nên càn rỡ hơn, càng cười quyến rũ hơn, bỗng dưng siết chặt lại, thân hình người đàn ông căng cứng.
Bàn tay trần xảo trá, nghiêng người tiến sát vào anh ta.
Cố Hoài Sâm giữ chặt lấy hông cô ta, người phụ nữ mơ màng giương mắt lên nhìn.
“Xuống dưới.”
Nụ cười của người phụ nữ cứng ngắc lại, đối mặt với ánh mắt sắc bén của người đàn ông, cô ta không khỏi rùng mình một cái.
“Giám đốc Cố, để em giúp anh…”
Trêu chọc như vậy, anh ta đã có phản ứng, cộng thêm lúc trước khi ở chỗ Hề Đình không được thoải mái…
Chậm rãi buông tay.
Đôi mắt Tiểu Khâu lộ ra vẻ vui mừng điên cuồng.
“Dùng miệng.”
…
Lại nói đến Đàm Hi đã đứng hơn nửa ngày trời, không tiếp đón được bao nhiêu khách tham quan nhưng đôi chân đã mỏi nhừ.
Dứt khoát tìm một vị trí lười biếng một lúc, bất thình lình lại đối mặt với ánh mắt “chỉ hận không thể rèn sắt thành thép được” của bạn sinh viên Tăng Kỳ, khóe miệng co giật một cái, thật là kỳ quái!
Đang xoa chân, ông Phạm đã xuất hiện.
“Sao em lại…” Khi nhìn rõ gương mặt kia, không biết ông suy nghĩ gì, lời nói đã nói ra một nửa lại nuốt lại.
Tăng Kỳ nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
“Em ngẩn ra đấy làm gì?” Ông giáo già hung dữ nói.
Thoáng chốc hoàn hồn lại, “Giáo, giáo sư Phạm…”
“Đây là hội triển lãm! Nếu em đã đứng đây thì đứng ra hẳn trước cửa kia kìa! Sao có thể ngẩn ngơ thế hả?”
“Giáo sư, em không có…”
“Được rồi! Đừng cố giảo biện nữa, tôi có mắt, chuyện thế nào tôi hiểu rõ trong lòng!” Lão già thẳng thắn phê bình.
Tăng Kỳ bị phê bình đến mặt biến sắc, đương nhiên không ngóc đầu lên được.
Đàm Hi chỉ mải để ý xoa chân, không có phản ứng gì.
Người da mặt dày không sợ nhất là nói bóng nói gió.
Đương nhiên, ông Phạm đã nhìn ra, cô gái này chính là người cố chấp, cứng đầu cứng cổ.
Dạy bảo một hồi xong, hít thở sâu, sắc mặt mới hòa hoãn đôi chút, “Được rồi, các em đi ăn cơm trưa đi.”
Tăng Kỳ gật đầu, mặt xám ngoét rời đi.
“Đợi đã! Em tên là gì?”
Bóng lưng Tăng Kỳ cứng đờ, bỗng nhiên cảm thấy như cả thế giới đều trở nên tối tăm, nếu như bị giáo sư Phạm nhằm vào thì…
“Tôi hỏi em đấy! Tên là gì? Chuyên ngành nào?”
“… Tăng Kỳ, khoa điêu khắc.”
Nói xong, rời đi gần như chạy trốn.
Đàm Hi vỗ tay, đứng dậy, chuẩn bị đi lấy cơm hộp.
“Khụ khụ!” Ông Phạm liếc nhìn cô.
“Giáo sư có chuyện gì sao ạ?” Cô vốn không định để ý đến ông ấy, nhưng đã từng này tuổi rồi, không nên chọc giận ông ấy nhiều thì hơn.
“Chiều nay còn phải đứng bốn tiếng đồng hồ nữa, em ăn cơm xong có thể đến văn phòng nghỉ ngơi một lát.”