“Cậu không biết đâu, đám người kia như bị điên vậy đó, nếu không phải An An phản ứng lanh lẹ, chúng tớ đã không thể về lại đây được đâu!”
Bốp…
Con chuột đập xuống mặt bàn, Đàm Hi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nửa ngày chưa hoàn hồn lại.
“Cậu sao thế?” Tiểu Công Trúa đẩy cô.
“Tự xem đi…”
Ba người vây lại.
“Trời!” An An.
“Mẹ ơi!” Tiểu công trúa.
“Vỡi! Ba đóa hoa khôi?” Trong miệng Hàn Sóc vẫn còn đang ngậm miếng bánh cay, vừa mở miệng thì miếng bánh rớt xuống đất, việc này đổi lại một cái trừng mắt lạnh lùng của Đàm Hi.
“Này, bên trêи đó nói ba người chúng ta thuộc khoa công nghệ thông tin? Có nhầm không đó? Còn hình nữa, rõ ràng là chụp lén mà!”
Đàm Hi sờ mũi, “Chắc là lúc đứng xếp hàng bên khoa công nghệ thông tin rồi.”
“Bây giờ phải làm sao?”
Đàm Hi và An An nhìn nhau.
Hàn Sóc chắt lưỡi, “Các cậu cứ từ từ trò chuyện, tôi đi tắm trước đây.”
Tiểu công trúa thuận thế nhào lên, vuốt cằm, một lúc sau mới rặng ra một câu: “Kỹ thuật chụp hình của người này tệ quá.”
Vậy mà An An lại gật đầu: “Tiêu điểm không chuẩn, độ phân giải cũng kém.”
Đàm Hi: “…”
Chuyện phát triển đến bước này đã vượt qua khả năng thay đổi của con người, dù sao số lượng bài viết đã lên hơn 10 nghìn, còn liên quan đến năm hai và năm ba, nếu không có gì bất ngờ thì chắc toàn bộ trường học đều đã biết rồi.
Tiểu công trúa như nghĩ đến điều gì đó, hai mắt phát sáng: “Từ nhỏ đến lớn, tớ chưa bao giờ được làm hoa khôi của trường. An An, cậu thì sao?”
Người đẹp lắc đầu.
Mẫu giáo thì học ở trường dành cho con cháu ở Chiêm Ngao, tổng cộng không tới 20 – 30 đứa trẻ, đều là những đứa chắt, chút trong tộc, mọi người chơi rất vui, không so bì lẫn nhau (đó là vì không ai dám so với cô).
Tiểu học thì mời gia sư về, học cùng anh Hai.
Cấp hai thì được chị Cả dạy, sau này do ông ngoại quốc vương đổ bệnh, chị Cả bay về Thụy Điển, thế là chỉ đành để cho anh Cả dạy.
Cho nên, nói một cách nghiêm túc, cuộc sống vườn trường của An mỹ nhân bắt đầu từ đại học, còn về “hoa khôi của trường”, “hoa khôi của khoa” cũng chỉ được nghe qua trong phim truyện mà thôi.
“Tớ chẳng sao cả, hư danh cả thôi.” Đàm Hi nhún vai, chẳng phải chỉ là trò đùa vặt vãnh của đám nhóc con thôi sao, lâu dần, mọi người đều sẽ quên thôi.
Vườn trường đó mà, vẫn khá là đơn thuần ~
“Cậu xem, người đẹp các khoa đều bị liệt kê hết ra bên trêи này, chúng ta cũng không quá chướng mắt.”
“Cũng đúng…” Tiểu công trúa gật đầu, thật ra, cô không bài xích việc bị người ta theo dõi, nhưng những việc bị vây chặn điên cuồng như tối hôm nay, cô không muốn có lần thứ hai nữa, quá khủng bố.
May mà, vẫn còn một chuyện khiến người ta thấy vui… cuối cùng thì phòng 406 đã đủ người!
Ngày hôm sau, Đàm Hi bị đánh thức bởi tiếng máy sấy tóc.
Tiểu công trúa cũng vậy.
“Hàn Sóc, cậu làm gì vậy?” Mới sáng sớm có để cho người ta ngủ hay không hả?
Thật ra, cô nàng này có chứng cáu gắt khi thức dậy, nhưng lại che giấu rất tốt.
Cái người nào đó đang xử lý mái đầu xù đủ màu của mình thì chẳng hề nghe thấy gì, còn vừa sấy tóc vừa ngân nga, trông rất tự đắc.
Tiểu công trúa tức giận phồng cả má lên, nhưng sự dạy dỗ đàng hoàng không cho phép cô nói ra những lời bất lịch sự.
An mỹ nhân cũng như thế, nhưng công phu dưỡng khí của cô rất tốt, chỉ cau mày một chút thôi rồi liền yên lặng đi pha trà.
Đột nhiên, tạp âm biến mất, cả phòng ký túc chìm vào trong một sự yên lặng đến kỳ dị.
Hàn Sóc đang hất tóc hăng say thì bất ngờ mất đi nhạc đệm, Đàm Hi ném phích cắm điện đi, xoay người bước vào phòng tắm.
“Cậu có ý gì hả?” Một tay chắn ngang trước ngực.
Đàm Hi nâng mắt lên, đón lấy một khuôn mặt đang tức giận bừng bừng, “Tránh ra!”
“Bạn học à, cậu ghê gớm ghê nhỉ?”
“Cảm ơn.”
Hàn Sóc nghẹn lời: “Tại sao cậu lại rút phích cắm của tôi?”
Đàm Hi lạnh lùng nhìn cô nàng: “Không nhìn thấy trong phòng vẫn còn người đang ngủ à?”
“Nhưng tôi phải sấy tóc.”
“Thì sao?”
“Cậu có tư cách gì mà chạm vào đồ của tôi?”
Cơn bực bội dâng lên, Đàm Hi lười nói nhảm với cậu ta, đi vòng qua luôn.
“Này! Cậu có thái độ gì thế hả?” Hàn Sóc đi tới, kéo tay cô lại.
Đàm Hi hất mạnh: “Có thôi được chưa? Hả? Làm phiền giấc ngủ của người khác còn đòi nói lý lẽ, xin hỏi, cậu là công chúa à, cả thế giới đều phải cưng chiều cậu sao?!”
Thật ra, bệnh cáu gắt khi thức dậy của cô nàng này cũng không nhẹ.
An An và Nhiễm Dao thấy tình hình không đúng lắm, nhào lên.
“Đừng cãi nhau nữa! Sống trong cùng một ký túc, hà tất phải cãi cọ thành thế này?”
“Rõ ràng là do cậu ta có vấn đề!” Hàn Sóc bày ra bộ dạng hung dữ không chịu nhượng bộ.
Đàm Hi xua tay, “Tôi không cãi nhau với loại trí não kém phát triển”
Dứt lời, xoay người vào phòng tắm.
“Đệch! Cậu mắng ai là trí não kém phát triển hả?!”
Sau cuộc cãi nhau không mấy vui vẻ, bốn cô nàng chính thức bước vào buổi học đầu tiên sau khai giảng – Mỹ thuật cơ bản.
Thầy giáo là một ông già hơn 50 tuổi, tóc dài tới cổ, đen trắng đan xen, rối tung lộn xộn, một chiếc kính gác trêи sóng mũi, gọng viền vàng khiến cho đôi mắt nhìn trong veo.
Lúc này, ông thầy đang đứng trêи bục giảng, nước bọt văng tứ tung.
“… Hôm nay, chúng ta nói về khái niệm của phác họa. Các anh chị đều là những sinh viên được lựa chọn ra từ cuộc thi mỹ thuật, chắc đều biết về phác họa theo nghĩa rộng, nó chỉ việc vẽ tranh đơn sắc, nhưng phác họa mà hôm nay chúng ta muốn nói đến, là nghĩa hẹp…”
Bởi vì là môn học bắt buộc của toàn khoa, trêи cơ bản toàn bộ học sinh của khoa mỹ thuật đều đến đây.
Bốn cô nàng phòng 406 ngồi ở dãy thứ 3 từ dưới lên, tiểu công trúa và đại mỹ nhân ngồi giữa Đàm Hi và Hàn Sóc, trông cũng khá sóng yên biển lặng.
Đúng là những nghệ thuật gia tương lai, khắp nơi đều có những kiểu người kỳ lạ, Đàm Hi liếc nhìn cô nàng smart, hóa ra đây mới là chủ lưu…
Thời gian nghỉ giữa tiết, Nhiễm Dao đi vệ sinh, thuận đường kéo theo An An, còn lại Đàm Hi và Hàn Sóc, hai kẻ không ưa nhau ở lại.
“Này, hình như cậu rất ghét tôi?”
Tầm mắt của Đàm Hi dính chặt vào sách giáo khoa: “Đúng là thích không nổi.”
“Răng rứa?” Hễ kϊƈɦ động là bắn tiếng dưới quê ra luôn.
“Làm phiền giấc ngủ của tôi.”
“…”
Chuông tan lớp vang lên, bốn người dọn sách rời đi.
Vừa bước ra khỏi phòng học, Hàn Sóc đi sang hướng khác, tiểu công trúa tốt bụng kéo cô: “Không đi ăn cơm à? Căng-tin ở bên này…”
“Không đi.” Dứt lời liền xoay người chạy đi.
Đàm Hi liếc nhìn, chỉ thấy một áng mây đủ màu nhẹ nhàng đi xa, khóe môi thất thời co giật.
“Hi Hi, cậu ấy làm sao vậy? Cứ kỳ lạ thế nào ấy…”
“Tớ cũng không biết.”
Ăn cơm xong, Nhiễm Dao và An An đi dạo bên hồ, đi ngang sân bóng rổ còn có thể tiện đường ngắm trai đẹp.
Đàm Hi chuẩn bị ra ngoài, dù sao buổi chiều cũng không có tiết.
Trước đó, cô phải về phòng lấy túi xách đã.
Vừa mở cửa liền chạm mặt Hàn Sóc.
Cô nàng smart mặc một bộ đồ da, lưng đeo guitar, mái đầu đủ màu được cố định bằng keo, kiểu trang điểm mắt khói cứ như dùng mực nước tô lên vậy.
Hai người đều không nói gì, một người lạnh lùng, một người kiêu ngạo, không ai để ý đến ai.
Lúc đi lướt qua vai nhau, Đàm Hi ngửi thấy một mùi thuốc lá rất nồng.
Rầm.
Cửa đóng lại.
Cô cầm túi xách, bỏ điện thoại vào, mang theo chìa khóa, dĩ nhiên không thể thiếu được tiền.
Ra khỏi cổng trường rẽ trái, đi thẳng đến quán net.
“Ông chủ, mở một máy.”
“Bao lâu?”
“Hai tiếng.”
Đàm Hi tìm một góc ngồi xuống, sau khi mở máy thì bật diễn đàn của trường Đại học T lên, mở bài post ra, hai tay bắt đầu gõ lạch tạch trêи bàn phím.
Không đến 10 phút đã tìm được địa chỉ IP của người đăng bài, lại dùng mẹo tìm ra hồ sơ của người này từ hệ thống giáo vụ của trường.
“Châu Thiên? Khoa công nghệ thông tin…”
Đàm Hi nghĩ ngợi, quyết định tặng cho hắn ta một món quà lớn, nếu không sao có thể xứng được với “ơn huệ” chụp lén của người này.
Ra khỏi quán net, nắng vẫn còn chói chang, Đàm Hi đội mũ lên.
Lúc nãy chơi game một lúc, lâu rồi không thao tác, vừa đụng vào ngón tay đã tê nhức hết cả lên.
Tìm một chỗ giải quyết qua loa bữa trưa trước, sau đó lại đi đến siêu thị mua một số vật dụng sinh hoạt hằng ngày, không nhiều, một túi vừa đủ đựng.
Giữa đường, nhận được cuộc gọi của Lục Chinh.
“Alo.”
“Đang ở bên ngoài à?”
“Vâng.”
“Vị trí cụ thể”
“Này, anh định kiểm tra à?!” Đàm Hi đang dạo khu vực đồ dùng vệ sinh, cầm lấy một chai dầu gội bỏ vào trong xe đẩy.
“Đúng vậy.”
“Thế anh đang ở đâu?”
“Công ty. Em vẫn chưa trả lời anh.”
“Siêu thị! Em đang ở siêu thị!”
“Ăn trưa chưa?”
“Rồi.”
“Ăn gì?”
“Mì.”
“Không lên lớp à?”
“Không có tiết.”
“Vậy em về trường sớm, không được chạy lung tung!”
“Không yên tâm em à?”
“Em đúng là không hề an phận thật.”
Đàm Hi: “…”
“Buổi tối sẽ kiểm tra đúng giờ.”
“…”
Kết thúc cuộc gọi, Đàm Hi bỏ điện thoại vào lại trong túi, cả người ỉu xìu dựa vào xe đẩy, cô còn muốn đi dạo chợ đêm xem có chỗ nào ăn ngon chơi vui hay không, giờ thì tiêu tùng rồi…
Bỗng nhiên, đi đến trước kệ hàng băng vệ sinh, Đàm Hi đột nhiên cảnh giác, ngày 9 rồi, hình như thân thích của cô vẫn chưa đến.
Tính tiền, rời đi, vừa ra khỏi cửa siêu thị thì vừa hay bắt gặp một cửa hàng thuốc.
“Khụ khụ… À tôi muốn mua que thử thai.”
“Cô muốn mua gì? Có thể nói lại một lần không? Tôi nghe… không rõ lắm.”
“Que thử thai.” Vẫn nói nhỏ như muỗi, nhưng lần này đã nghe được, không cần cô nói lại.
Đàm Hi để lại 10 tệ, túm lấy đồ bỏ chạy.
“Này, vẫn chưa thối tiền…”
Trở về phòng ký túc xá, An An đang ngồi nghe nhạc, tay thì viết viết vẽ vẽ, Nhiễm Dao ngủ trưa chưa dậy.
“Về rồi à?” An mỹ nhân gật đầu với cô.
Đàm Hi ừ bừa một tiếng, đặt đồ xuống rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Lấy cái que gì đó từ trong túi ra, tuy biết là không có khả năng, nhưng kiểm tra một chút vẫn thấy an toàn hơn.
Xé bao, cởi quần, Đàm Hi khựng lại, cảm thấy cả người không được thoải mái cho lắm.
Màu đỏ chói mắt, thân thích đang vẫy tay chào cô.
“Mẹ mày, đang đùa tới tao à?”
“Hi Hi cậu nói gì đó?” Đại mỹ nhân gõ cửa, nhỏ giọng hỏi.
“Hả? Không có gì!”
Sau đó là cuộc sống đau bụng kinh biến thái.
Buổi tối hôm đó vẫn ổn, không có cảm giác gì, ngủ khá ngon giấc.
Kết quả, ngày hôm sau thức dậy, một mảng đỏ chói mắt trêи ga giường, Đàm Hi ôm bụng chui vào nhà vệ sinh, sau khi ra thì bắt đầu kêu đau.
“Hi Hi, cậu sao vậy? Ôm bụng làm gì?” Tiểu công trúa vệ sinh xong xuôi, chuẩn bị lên lớp.
An An đi tới, nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, tỏ vẻ lo lắng: “Có phải cậu bị… đau bụng kinh không?”
Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, tướng mạo xinh đẹp, đầu óc cũng nhanh nhạy hơn người thường.
“Ừ.” Mẹ kiếp! Bụng dưới vừa khó chịu vừa nặng nề như đang đeo một quả cân sắt vậy.
“Tớ có trà gừng đường đỏ, cậu đợi một chút…”
An mỹ nhân tìm được hai túi từ trong hộp, pha xong bưng đến trước mặt cô, miệng ly vẫn còn bốc khói nóng.
“Nhất định phải uống khi còn nóng.”
“Cảm ơn.”
Tiểu công trúa lại đưa một chiếc túi chườm nóng sạc điện qua: “Đặt trêи bụng dưới, chắc sẽ đỡ hơn rất nhiều. Tớ và An An đi học trước, cậu cứ ở ký túc xá nghỉ ngơi, điểm danh gì đó cứ để bọn tớ lo.”
Đàm Hi hợp một ngụm trà gừng, cười hi hi: “Ngoan ~”
Sau khi đợi hai người rời đi, cô kéo rèm cửa sổ lên, trèo lên giường nằm tiếp.
Không ngủ được, cũng không dám cử động bậy bạ, chỉ sợ lại tràn ra làm bẩn giường.
Chỉ có thể nằm im nhin chằm chằm lên trần nhà…