“Nghi An! Dừng tay!” Người đàn ông nổi điên, lập tức tiến lên đánh bay trâm gỗ trong tay nàng,
“Ngươi điên rồi sao?”
“Không cho phép ngươi chạm vào ta…”
Tiêu Quý Thừa ấn mạnh nàng vào trong ngực mình, một tay còn lại che kín2vết thương đang không ngừng chảy máu trên cổ nàng. Mắt lộ ra sự hoảng sợ và đau đớn, “Ngươi hà tất phải thế sao?”
Nghệ An cười khẽ, “Ngươi không hiểu.”
Một khắc trước khi chìm vào hôn mê, nàng nghe thấy tiếng rít gào5của người đàn ông…
“Ngày! Mau gọi ngự y!” Cách một năm, cuối cùng Nghệ An lại được nhìn thấy ánh mặt trời. Nàng bị Tiêu Quý Thừa an trí ở điện Hiệt Phương, ngự y ra ra vào vào, mùi thuốc chưa từng biến6mất trong điện.
Sau đó, tình hình của Quý nhân dần ổn định. Ngự y ở lại trong điện không kể ngày đêm, chỉ vì áp lực quanh người Bệ hạ quả thực làm người ta không thể nào tiêu thụ nổi.
“Sao nàng ấy còn5chưa tỉnh lại hả?”
“Xin bệ hạ an tâm, miệng vết thương trên cổ Quý nhân nương nương quá sâu, mất nhiều máu, may mắn là khí mạch chưa bị tổn thương đến nên không bị ảnh hưởng tới tính mạng, chỉ cần dùng thuốc…”
Thú3Thành Để tức giận trợn mắt: “Trẫm hỏi là tại sao nàng vẫn còn chưa tỉnh lại?” Thân thể ngày càng run rẩy dữ dội hơn: “Khả… khả năng là cần có thêm thời gian để tĩnh dưỡng…”
“Cút!”
Ngự y khom người lui ra khỏi điện, gió lạnh thổi qua, lúc này mới kinh ngạc phát hiện lưng đã ướt đầm đìa từ bao giờ. “Nghệ An, nàng cho rằng cứ ngủ mãi không tỉnh lại trẫm không có biện pháp gì với nàng sao? Nàng đừng có quên, mẫu phi của nàng còn ở trong tay trẫm.”
Đột nhiên, ánh mắt người đàn ông khựng lại, dừng ở cổ áo hơi mở rộng của nàng, đưa tay lột ra, dấu vết xanh tím đỏ sậm đập thẳng vào mắt, ánh mắt Tiêu Quý Thừa lập tức ánh lên màu máu. Nhớ tới những lời nàng nói trong địa cung… Bây giờ đã khác trước kia… Ta sẽ không lại để ngươi vấy bẩn thân thể này nữa… “Nghệ An! Nàng… cũng dám? Ta sẽ không bỏ qua cho dã nam nhân kia, cho dù hắn có là ai thì ta cũng sẽ cắt hắn thành trăm nghìn mảnh.”
Lông mi của thiếu nữ khẽ run rẩy. Sau đó, chẳng có thêm động tĩnh nào nữa.
Người trong cung đều biết, Bệ hạ chiến thắng trở về, nhưng ngoài lúc lên triều ra thì Thú Thành Đế chưa từng đặt chân vào hậu cung một lần nào.
Không quá hai ngày, đám phi tần đều biết được lần này bệ hạ ra ngoài đánh giặc có mang về một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng thân thể người này không tốt, hiện giờ đang tĩnh dưỡng ở điện Hiệt Phương, từ chối mọi sự thăm hỏi, ngay cả Hoàng hậu cũng bị từ chối ở ngoài cửa. Có thể thấy được trình độ coi trọng cao tới mức nào.
Mười ngày sau, Nghệ An mới tỉnh lại. Ánh mặt trời và cung điện quen thuộc lâu ngày không thấy, trong cơn hoảng hốt, đột nhiên nàng lại tưởng mình đã quay lại những này tháng trước đây, chỉ có điều sau đó, gương mặt người đàn ông lại kéo nàng về thực tại.
Tiêu Quý Thừa: “Ái phi, rốt cuộc nàng cũng tỉnh rồi.” “Ái… phi?” “Ngự y nói, bây giờ nàng không nên nói chuyện. Trẫm đã hạ chỉ phong nàng làm Quý phi, đến tháng Năm sẽ làm đại lễ sắc phong.”
“Đồ điên…”
Tiêu Quý Thừa ôm nàng vào trong lòng, động tác ngang ngược mà mạnh mẽ, “Nàng nghe đây, ta không cần biết nam nhân kia là ai, nhưng từ nay về sau, nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta!”
Thân mình Nghệ An cứng đờ.
“Sao hả, nàng tưởng ta không biết ư? Đáng tiếc, không bắt được hắn.”
Trải qua hơn nửa tháng tĩnh dưỡng, Nghệ An đã có thể xuống giường đi lại, ngoài việc sắc mặt còn hơi tái nhợt ra thì thân thể đã không còn trở ngại gì nữa.
Trong suốt thời gian này, nàng chưa từng gặp lại A Huyền. Mùng tám tháng Hai, sinh nhật Hoàng đế, sứ giả ba nước đều tới kinh thành.
Nghi An còn chưa được sắc phong nhưng đã là Quý phi nương nương dưới một người, trên vạn người ở trong hậu cung. Tiêu Quý Thừa ra lệnh cho nàng mặc trang phục lộng lẫy tham dự.
Nghe nói, đây là sinh nhật đầu tiên kể từ sau khi Tiêu Quý Thừa thâu tóm Đại Diệu, thành lập triều Chu, thế nên tổ chức vô cùng long trọng. Không chỉ mở mười hai cửa cung, bày ba ngàn bàn tiệc cơ động để dân chúng cùng vui mà còn điều động gần nửa số hộ vệ trong hoàng thành, trong đó có cả đội thị vệ bên người Bệ hạ tới hộ giá, hộ tống. Nói cách khác, A Huyền cũng có thể ở đây. Lần này, hiếm khi Nghệ An lại thỏa mãn ý của Tiêu Quý Thừa như thể, làm cho người đàn ông vui mừng rất lâu. Cùng ngày tổ chức tiệc mừng thọ, nàng đi theo Thú Thành Đế, một thân cung trang đỏ rực, đè ép mọi hoa thơm cỏ lạ khác.
Người nghe danh công chúa Nghệ An nhiều vô số, nhưng chân chính thấy mặt liệu có được mấy người chứ? Thế nên, Tiêu Quý Thừa mới nạp năng làm phi mà chẳng kiêng nể điều gì, nếu không, chỉ bằng bài hịch trước kia cũng đủ làm hắn bêu danh tiếng xấu muôn đời rồi.
Yêu nữ khiến hắn khởi binh tiêu diệt lại thành Quý phi của hắn sao?
Quá mức châm chọc! Thú Thành Để và Nghi An ngồi cạnh nhau, thái giám bên người tuyên bố khai tiệc. Ca vũ nổi lên, toàn là vui mừng ca ngợi bức tranh hòa bình thịnh thế, nhưng Nghệ An lại chẳng có tâm tư xem. Nàng đang dùng ánh mắt tìm kiếm gương mặt tuấn mỹ kia.
Không thấy…
Vẫn không thấy… Kinh biến xảy ra trong nháy mắt, Hồ Cơ đang nhảy múa trước mặt vua đột nhiên rút một thanh chủy thủ ra, đâm thẳng về phía mặt Tiêu Quý Thừa. Người đàn ông không hề tránh né, thậm chí vẫn cười nhẹ nhàng.