Con Dâu Trời Phú

Chương 1474




Thân thể càng lúc càng bay lên cao, cuối cùng Đàm Hi có thể dùng mắt để nhìn quang cảnh bên dưới,

thậm chí có thể nhìn thấy cả đại lục này. Á, Phi, u, Bắc Mỹ, Nam Mỹ, Nam Cực, đại dương.

Không phải hình dạng của bất kỳ lục địa nào mà cô biết. Đàm Hi thử khống chế độ cao, lợi dụng động tác ép2xuống của hai tay, dần dần hạ xuống.

Cô phát hiện ra mình hoàn toàn không cần dùng chân để đi, chỉ cần dùng suy nghĩ là bản thân đã tiến vào cung điện kia rồi.

Vừa đưa mắt nhìn, nơi này là… cung Thái Vi?

Tiếng đàn đứt quãng từ trong truyền ra, cũng không dễ nghe cho lắm.

Chỉ thấy một bóng dáng bé nhỏ ngồi sau giá5đàn, váy áo màu đỏ, tóc búi hai bên, mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết, mới chỉ năm, sáu tuổi mà đã có dáng vẻ của một tiểu mỹ nhân rồi. Giờ phút này, cô bé đang đánh huyền cầm một cách khó khăn. Gian nan là vì mười đầu ngón tay trắng nõn của cô bé đã bị cứa đứt, máu chảy ra6ngoài, nhiễm đỏ cả dây đàn. Nhưng cô bé lại không hề có ý định dừng đánh đàn, cánh môi mím chặt, giống như một con thiên nga trắng cao ngạo, cho dù bị bẻ gãy cánh thì vẫn cứ muốn nhảy múa. Đàm Hi bảo cô bé đừng đàn nữa nhưng cô bé ấy vẫn như không nghe thấy.

Cô muốn đưa tay ra đẩy rơi5chiếc huyền cầm nhưng không ngờ bàn tay lại xuyên qua đàn một cách quỷ dị, lúc này Đàm Hi mới phát hiện ra rằng bản thân mình chỉ là một ảo ảnh không có thực thể.

Đúng lúc này, bên ngoài cung điện vang lên tiếng bước chân. Một người phụ nữ xinh đẹp mặc trang phục trong cung màu xanh da trời, dáng vẻ ưu3nhã đi tới bên cạnh cô bé kia.

Đột nhiên, một tiếng “tưng” chói tai vang lên…

Bàn tay được chăm sóc cẩn thận của người phụ nữ đập mạnh xuống cây đàn, gương mặt xinh đẹp dần dần bị bao phủ bởi sự tức giận: “Luyện hai ngày mà ngay cả khúc nhạc đơn giản nhất cũng chẳng luyện được, sinh ngươi ra có ích lợi gì chứ? Quốc sư nói không sai, chính người đã cướp đi tính mạng của đệ đệ ngươi, trả nhi tử cho ta! Trả lại nhi tử cho ta!”

Cô bé kia bị người phụ nữ túm lấy hai vai lắc mạnh nhưng cô bé vẫn cứ cúi gằm mặt, không kêu đau một tiếng.

Đứng ở góc độ của Đàm Hi, vừa lúc có thể nhìn thấy đôi tay đang rũ bên người của cô bé ấy đang không ngừng run rẩy. “Người đàn bà điên này! Dừng tay! Cô bé sắp bị bà lắc cho ngất rồi…” Đàm Hi gào lên nhưng người phụ nữ hoàn toàn không nghe thấy, vẫn đắm chìm trong thế giới điên loạn của mình. Đột nhiên, cô bé kia ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười với Đàm Hi.

“Em… có thể thấy được chị sao?”

Cô bé không trả lời mà nói: “Nghi An, tên của ta.” Giây tiếp theo, cảnh tượng bị cắt ngang. Đàm Hi không còn ở trong cung điện kia nữa mà đang ở trong một vườn hoa rộng lớn, trước mặt là hồ nước, bên trong có đầy sen đang nở hoa. Một chiếc thuyền nhẹ nhàng lướt đi trong đầm sen, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng yểu điệu nơi mui thuyền.

“Công chúa, đài sen này có thể ăn được thật ư?”

“Đương nhiên rồi. Để ta ăn cho người xem…”

“Đừng đừng đừng!” Nha hoàn liên tục xua tay.

Nhưng thiếu nữ kia vẫn ăn: “Ừm… Ngọt thanh, rất ngon.” Nha hoàn nuốt nước bọt. “Có muốn nếm thử không?”

“Tạ… tại công chúa.”

Lúc này, những tiếng bước chân dồn dập từ xa truyền tới, một thái giám cầm phất trần vội vã đi tới bên hồ nước, còn chưa kịp nói nên lời thì đã bắt đầu khóc lóc rối rít đầy khoa trương.

“Công chúa à, ngài làm nô tài tìm đến khổ.”

Thuyền dừng lại. Thiếu nữ ló đầu ra sau những chiếc lá sen, “Thiêm Thọ? Ngươi làm sao thế?” “Thánh… thánh thượng giá lâm cung Thái Vi, tuyên ngài diện kiến nhưng lại không thấy ngài đâu.” “Phụ hoàng ư?” Thiếu nữ ngạc nhiên, giây tiếp theo, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, “Mau… chúng ta lập tức trở về.”

Đàm Hi bay theo sau Nghi An trở về cung Thái Vi, trải qua sự tàn phá của thời gian, cung điện đã không còn mới mẻ như xưa mà lộ ra vẻ cũ kỹ, đổ nát.

Mà người phụ nữ xinh đẹp năm xưa giờ đã đầy nếp nhăn nơi khóe mắt, mái tóc cũng đã có vài sợi bạc. Ánh mắt dại ra, miệng chảy nước dãi, rõ ràng là đã phát điên rồi.

Nguyên Để chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi, những dịu dàng khi xưa giờ đã tan thành mây khói, trong lòng chỉ còn lại sự chán ghét.

“Đi thôi.”

“Thánh thượng khởi…” Thái giám đang định hét khởi giá thì đột nhiên, một bóng người màu đỏ chạy vào trong điện.

“To gan! Ngươi là ai? Dám va chạm thánh thượng!”

Nghi An dừng bước, uốn gối, “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”

“Phụ hoàng?” Nguyên Đế nhướng mày, rõ ràng đã nghe ra xưng hô của thiếu nữ. Đúng rồi, Lệ Phi từng sinh cho ông ta một đứa con gái, không ngờ đã lớn tới mức này rồi. Nghệ An vẫn duy trì động tác khụy gối, không hề động đậy.

Thánh thượng chưa cho đứng lên, ai mà dám bình thân chứ? Ánh mắt Nguyên Để lộ ra vẻ hài lòng, quả thực rất biết lễ nghi, y như một công chúa chân chính.

Thái giám bên cạnh bắt giữ được ánh mắt của thánh thượng thì không khỏi nơm nớp lo sợ, phải biết rằng, vừa rồi hắn còn muốn hỏi tội thiếu nữ này… Nếu như được hoàng đế coi trọng, thừa nhận thân phận công chúa của nàng ta, vậy thì bản thân hắn rất có thể sẽ…

“Tên ngươi là gì?”

“Nghi An.”

“Bình thân. Ngẩng đầu lên để trẫm nhìn xem.”

Thiếu nữ chậm rãi ngước mắt lên, để lộ ra một gương mặt đẹp khuynh quốc khuynh thành khiến cho Nguyên Đế vốn đã từng thấy vô số mỹ nhân trong thiên hạ cũng không khỏi kinh ngạc và sửng sốt.

“Có biết chữ không?”

Thiếu nữ lắc đầu.

Sắc mặt hoàng đế vẫn không thay đổi: “Cầm kỳ thi họa thì sao?”

“Biết một chút.”

“Vậy đàn cho trẫm nghe một khúc xem.”

“Tuấn chỉ.”

Thiếu nữ ngồi xuống sau giá đàn, bàn tay trắng nõn nhẹ lướt, một khúc “Điệu thanh bình” nhẹ nhàng uyển chuyển chậm rãi vang lên.

Nguyên Đế đắm chìm trong tiếng đàn, hàng lông mày quanh năm suốt tháng luôn nhíu chặt hơi giãn ra, dấu lõm sâu hoắm ở giữa trán cũng có dấu hiệu mờ nhạt dần.

Còn Lệ Phi điên khùng thì đã bị kéo ra bên ngoài điện từ lâu. Nghe thấy tiếng đàn, bà ta chỉ thoáng dừng một chút rồi lại tiếp tục phát khùng.