Con Dâu Trời Phú

Chương 1467




Trả lại kim cương cho ông ta, làm bộ rời đi. Người đàn ông nóng nảy: “Là I love you đó!” Lúc này, giọng nói cao vút khiến cho người trong toàn căn phòng đều nghe thấy.

Hàn Sóc và A Thận đang cầm điện thoại chơi game đều đồng thời ngẩng đầu lên, đầu tiên là nhìn Hàn Quốc Đống, sau đó lại nhìn sang Khương Mỹ Linh.

“Ba, mẹ, hai người cũng biết chơi thật đấy.” Giơ ngón tay cái lên khen ngợi. “Ông ngoại, ông đang tỏ tình với bà ngoại ạ?” Mặt già của Hàn Quốc Đống tràn ngập vẻ ngượng ngùng.

“Không… không phải đâu!”

“Nhưng cháu và mẹ đều nghe rõ, ông nói ông yêu bà mà.”

“…” Nhãi ranh, cháu hãy tạm thời mất trí nhớ đi mà!

Hàn Sóc buông điện thoại ra, túm làn váy cưới đi tới bên cạnh Khương Mỹ Linh, ngắm nhìn viên kim cương trong tay bà. “Lam ư?” Nhướng mày, nhìn về phía ba mình, “Viên này to không chỉ gấp đôi viên kim cương hồng của con đầu. Daddy thân yêu à, ba thiên vị cũng hơi quá rồi đấy.”

“Này này này… con có biết viên kim cương hồng đó bao nhiêu tiền không hả?”

“Biết chứ, dù sao cũng rẻ hơn viên của mẹ con.”

Hàn Quốc Đống: “…” “Con gái ngoan..” Khương Mỹ Linh đóng nắp hộp lại, đưa cả hộp cho con gái, “Con thích thì cầm lấy đi.” “Cảm ơn mẹ!” “Này, đó là đồ tôi tặng bà cơ mà!” Hàn Quốc Đống tỏ vẻ ấm ức khi tấm lòng bị chà đạp.

“Nguyên nhân chính là vì ông đã tặng nó cho tôi rồi, nó chính là đồ của tôi, đương nhiên tôi có quyền xử trí nó, bao gồm chuyển tặng.”

“…” Hàn Quốc Đống không còn lại gì để nói, dạo này người phụ nữ này muốn lên trời rồi, không quản nổi. “Cầm lấy đi, con gái ngoan.” Khương Mỹ Linh thúc giục. Bà chỉ muốn đem hết những gì tốt nhất trên cõi đời này tặng cho con gái, tiếc gì một viên ngọc xanh chứ. Hàn Sóc cầm cái hộp vào tay, hơi ước lượng, “Ba…”

Giọng nói vừa cất lên liền thuận thế ném qua.

Hàn Quốc Đông nhận lấy theo bản năng, không hiểu ra sao. “Giờ ba biết mùi vị của việc bị người ta chà đạp lên tấm lòng rồi chứ? Nhớ đấy, sau này phải đối xử tốt với mẹ

một chút, nếu không con và Chu Dịch sẽ đón mẹ tới thủ đô ở, để ba ở lại Hồng Kông, thích bay nhảy thế nào thì bay nhảy, mọi người thân ai nấy lo.” Hàn Quốc Đống hiếm khi không nổi giận, vẫn còn trầm ngâm, một lúc sau mới ủ rũ mở miệng, “… Biết rồi.” Hàn Sóc quay về ngồi trên sofa, tiếp tục chơi game: “Con trai à, lần này mẹ muốn chơi Arthur, con chịu ấm ức một chút, chọn Ahn”Qiraj đi nha. Tuy mẹ biết con ghét loại loli ngực to này nhưng đây chỉ là game thôi, đừng cho là thật, OK?”

A Thận: “…” Không cho là thật thì tại sao mẹ cứ nhất định phải dùng Arthur chứ?

Phòng 103.

Hôm nay Ngộ Hạ làm phù dâu nhí, mặc váy bồng hai dây màu lam để lộ ra cánh tay và đôi chân có tỷ lệ cân xứng, vừa trắng vừa non mịn, y như trứng gà bóc vậy. Cô bé con thích đẹp, vừa rồi lúc ăn bánh khiển son môi bị nhạt đi, giờ đang quấn lấy Đàm Hi bắt phải tổ lại cho mình. “Không phải màu này… Cũng không phải màu này… Chị trang điểm gọi nó là cái gì sữa…”

Đàm Hi nhướng mày: “Màu trà sữa?”

“A! Đúng đúng đúng.”

Đàm Hi đổi một cây son khác, cầm lấy tô lên môi. Ngộ Hạ nhanh chóng chu miệng thành hình chữ “O“. “… Xong rồi.”

“Con muốn soi gương.” Đàm Hi đưa cho cô bé, “Điệu đà!”

“Mẹ nuôi nói, là phụ nữ, hoặc là đẹp, hoặc là chết.”

“…” Hàn – Sóc!

A Lưu ngồi trên sofa, mặc bộ vest nhỏ màu đen, an tĩnh y như một chàng trai xinh đẹp bước ra từ trong tranh.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên. Đàm Hi nói tiếng “Mời vào“. Cửa bị đẩy ra, thân ảnh cao lớn của Thời Cảnh xuất hiện trong tầm mắt, căn phòng dường như bé lại. Ngộ Hạ nhào lên, “Cậu ơi, cậu tới rồi!”

A Lưu cũng chào theo.

Thời Cảnh dang tay ra, đồng thời bể cả hai đứa trẻ lên, còn ước lượng một cách điệu nghệ.

Đàm Hi: “Mới từ doanh trại tới đây à?”

“Ừ.” Thời Cảnh gật đầu, “Chút nữa em sẽ khoác tay ba anh bước lên thảm đỏ.” Nhiễm Dao và Hàn Sóc đều có ba ruột, Đàm Hi thì không, lúc đó khó tránh khỏi sẽ hơi xấu hổ. Vốn dĩ cô định tự mình đi, dù sao, người trong giới đều biết tình hình cụ thể của cô rồi. Tự mình đem bản thân phó thác cho người đàn ông mình yêu cũng có2thể chấp nhận được mà.

Đâu cứ nhất định phải có ba dẫn đi mới được. “… Tuyệt đối không được! Có ai tự mình đem mình gả đi như em không hả?” Khóe miệng Đàm Hi giật giật, “Hôn lễ chỉ là hình thức thôi…” “Hình thức cũng rất quan trọng! Cả đời người con gái chỉ có một lần, sao có thể qua loa như thể được? Anh đã thương lượng với ba anh rồi, ông ấy cũng đồng ý, cứ vui5vẻ quyết định như thế đi!” Khách khứa vào bàn xong, đoạn diễn tấu thứ năm của bản nhạc “Khúc nhạc đêm hè” do Mendelssohn thể hiện chậm rãi vang lên. MC đứng trên sân khấu tuyên bố hôn lễ chính thức bắt đầu.

Lách cách…

Cửa lễ đường mở ra, cuối thảm đỏ, bóng hình tuyết trắng xinh đẹp càng ngày càng tiến tới gần.

“Hiện tại, đang đi về phía chúng ta là cô dâu đầu tiên. Cô ấy là bảo bối trong tay6cha, tâm can trong lòng mẹ, là cháu gái nhỏ mà ông bà nội ngoại hai bên thương yêu nhất. Theo thời gian trôi đi, bảo bối nhỏ dần dần trổ mã thành cô gái xinh đẹp. Cô ấy lương thiện, ưu tú…”

Theo lời giới thiệu của MC, trên màn hình lớn phía sau lưng cô cũng phối hợp phát ảnh chụp của một bé gái, từ lúc bị bộ tập nói đến lúc đi nhà trẻ, từ ngây thơ đơn thuần đến5ngày càng trưởng thành hơn, cuối cùng trở thành dáng vẻ duyên dáng, yêu kiều như hiện tại.

“Tiếp theo đây là lời tâm sự của cô dâu. Cô ấy nói rằng, cảm ơn ba mẹ đã cho cô ấy được lớn lên trong một thế giới tươi đẹp và đơn giản. Cảm ơn ông bà nội, ông bà ngoại đã yêu thương cô ấy vô bờ bến, cũng cảm ơn vận mệnh đã để cô ấy sau một hồi vòng đi vòng lại3đã tìm kiếm được chân mệnh thiên tử của đời mình, thu hoạch được hạnh phúc. Tương lai, cô ấy quý trọng hết thảy những gì mình đang có, trở nên độc lập, kiên cường, và càng thêm ưu tú.”

Cả hội trường vỗ tay như sấm dậy, mà giờ phút này, Nhiễm Chính Bản đã dắt tay con gái đi hết thảm đỏ, tới trước mặt Tổng Tử Văn.

“Thằng nhóc, sau này cậu phải chăm sóc tốt cho bảo bối nhà chúng ta đấy.” Hốc mắt ông Nhiễm đỏ bừng, ánh mắt lại đột nhiên trở nên sắc bén, “Nếu không, tôi sẽ khiến cậu ăn không hết gói đem đi!” Tống Tử Văn gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Xin ba yên tâm, con sẽ làm được.”