Nhiễm Chính Bân vừa nghe liền lập tức chịu phải đả kích lớn.
Con gái bảo bối của họ cũng có ý tứ với tên họ Tống kia sao?
Đó rõ ràng là một thằng đàn ông không đáng giá tiền mà. Còn từng ly hôn một lần nữa chứ.
Chẳng có điểm gì xứng đáng với con gái nhà mình thì khác nào cây cải thìa.
“Tôi không đồng ý! Bà cũng2không thể đồng ý!” Mặt giả của Nhiễm Chính Bân trầm xuống, thái độ kiên quyết. Trương Thanh gật đầu, cùng bảo trì mặt trận thống nhất với chồng. Nhiễm Dao đang ngủ say trên lầu hoàn toàn không biết. Mười giờ sáng, Nhiễm Chính Bân nhận được điện thoại của đồng chí cảnh vệ: “… Ai cơ?”
Trương Thanh nghe thấy giọng nói liền vội vàng ngồi xuống cạnh5ông chồng, ghé sát tai vào.
“Đối phương là phụ nữ, họ Bàng.” Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, hiển nhiên đã đoán ra là ai. Ánh mắt Nhiễm Chính Bán lộ vẻ dò hỏi. Trương Thanh trầm ngâm trong chớp mắt rồi gật đầu. “Cho bà ấy vào đi.” Hai phút sau, Bàng Bội San vào cửa, lập tức nắm chặt lấy tay Trương Thanh, cười nói: “Đã lâu6không gặp, Thanh Thanh vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn cứ trẻ trung như thế.” Bà Nhiễm nghe thấy thế thì cười như thể chẳng hề có khúc mắc gì, “Đã lâu không gặp, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Hai người phụ nữ cầm tay nhau đi vào phòng khách, một đường đều tỏ ra thân mật, sau đó cùng ngồi xuống sofa, nói từ chuyện chính sự quốc5gia cho tới mấy tin đồn liên quan tới minh tinh, rồi lại tiếp tục chuyện nhà.
Nhiễm Chính Bân nhìn tới mức đần cả mặt.
Tống Tử Văn lặng lẽ thay dép lê do giúp việc đưa lên, hoàn toàn không có một chút sự tồn tại nào. Đột nhiên, một ánh mắt sắc bén bắn lên người, anh giương mắt nhìn thì thấy gương mặt tràn ngập vẻ tức3giận của Nhiễm Chính Bân, hai tay ông cũng đã nắm chặt thành nắm đấm rồi. Có lẽ là lại muốn đánh anh thêm lần nữa.
Tống Tử Văn giật giật khóe miệng theo bản năng, vết thương cũ vẫn chưa lành, vẫn còn cảm thấy đau. “Thanh Thanh, hôm nay tôi thật sự muốn nói lời xin lỗi với bà.” Bàng Bội San thở dài thườn thượt, bà là một người phụ nữ hiếu thắng, dù đối với chồng hay với bạn bè đều rất ít khi nhận thua.
Càng không dễ nói ra hai tiếng “xin lỗi”, thế mà lúc này lại phá lệ mở miệng nói lời “thật xin lỗi“. Trương Thanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả bộ không hiểu: “Là sao? Tôi không đảm đương nổi đâu.”
“Chuyện ngày hôm qua đã khiến bà và Chính Bân chê cười rồi.” “Chê cười ư?” Sắc mặt Trương Thanh hơi trầm xuống, “Tôi và ông Nhiễm cười không nổi ấy chứ. Dù là cha mẹ nhà nào nhìn thấy con gái bị ức hiếp như thế, không khóc đã là kiên cường lắm rồi, lấy đâu ra tâm tình mà cười nữa?”
Bàng Bội San bị đánh ra oai phủ đầu cũng không giận, đổi lại là bà, chưa chắc bà đã có được khí độ và trí tuệ như Trương Thanh.
Ít nhất, người ta còn chưa đuổi bà ra ngoài còn gì?
Khẽ than thở: “Chuyện này là do A Văn sai, nuôi mà không dạy dỗ con đàng hoàng là lỗi của người làm cha, tôi là mẹ nó, tôi cũng có trách nhiệm, lời xin lỗi vẫn là phải nói.”
“Hừ!” Một câu xin lỗi là xong rồi sao?
Trương Thanh và Bàng Bội San đã chơi với nhau mấy chục năm, nhưng so với con gái thì Bàng Bội San đối với Trương Thanh cũng chẳng bằng cái rắm.
Phải, Tổng gia mạnh thì mạnh thật, nhưng thể thì đã sao nào?
Nhiễm gia của bà cũng chẳng kém. “Tôi biết, một câu xin lỗi cũng chỉ là động mồm động mép, hoàn toàn chẳng có gì quan trọng cả, nhưng xin hãy tin tưởng và thành ý và sự chân thành của Tổng gia.” Lời nói của Bàng Bội San đầy khẩn thiết.
Bà không nói “tôi” mà là “Tống gia“.
Trương Thanh không đáp lời. “Lúc trước, chẳng phải chúng ta đã tính toán kết làm thông gia với nhau hay sao? Tuy rằng quá trình có nhiều gập ghềnh nhưng người có duyên cuối cùng vẫn tới với nhau, bà nghĩ đúng không?”
Trương Thanh hừ lạnh: “Nếu không phải vì lần xem mặt đó thì hai đứa nó cũng không có khả năng gặp nhau…” Cũng sẽ không có đoạn nghiệt duyên bây giờ.
Bàng Bội San vỗ về mu bàn tay Trương Thanh trấn an: “Nếu hai đứa nhỏ đã lưỡng tính tương duyệt, chúng ta làm phụ huynh cũng nên chúc phúc cho chúng, đúng không? Dao Dao là một cô gái tốt, hai vợ chồng bà coi con bé như bảo bối, Tổng gia nhà tôi cũng thích con bé, sau này…”
“Đủ rồi!” Trương Thanh lập tức bật dậy, “Tôi không biết rõ ràng chuyện hai đứa nó chia tay lần trước, nhưng tôi có thể khẳng định người chịu ấm ức trong đó là con gái mình! Suốt bốn năm, tôi chưa từng nghe Dao Dao nói rằng nó có bạn trai, nói vậy chắc nhà bên đó cũng không biết đúng không? Ha… Con gái tôi thì không thể được công khai sao? Bị con trai bà cất giấu như một người yêu ngầm, ai không biết còn tưởng nó là một đứa con gái không đứng đắn, bị người ta bao nuôi…”
Càng nói càng tức giận, hốc mắt người phụ nữ đã đỏ ửng. Bàng Bội San cũng sửng sốt, nhất thời xấu hổ không biết phải làm thế nào. Tống Tử Văn đứng cách đó không xa có cảm giác tim như bị tùng xẻo. Anh biết, những lời này là gián tiếp nói cho mình nghe!
“Tuy rằng thời đại này đầy cặp không cưới đã sống chung, nhưng hà cớ gì mà con gái tôi và ông Nhiễm nâng niu trong lòng bàn tay lại có thể để mặc cho con trai bà… muốn làm gì thì làm được?” Bà nói không nên lời hai chữ “hủy hoại”, nhưng cách làm của Tống Tử Văn thực sự quá đáng giận.