Đừng nói đến hai nhà Bàng Tống5đang ở đỉnh cao của kim tự tháp, dù là Phương gia thì cũng có thể áp được cả Sở gia.
đơn vị, Sở Kiều đến sớm nhất, về cũng muộn nhất, được một câu khen ngợi, đó là bổn phận, nhưng có xuất sắc thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể gặp được cấp trên một lần trong những trường hợp như ngày hôm nay đấy thôi?
Sở Hoài Sơn ở Cục Lâm nghiệp, vẫn chưa vươn tay được đến trung tâm thị chính. Do đó, Sở Kiêu không được bậc cha chú nâng đỡ che chở, chỉ3có thể tự mình phấn đấu giành lấy. Sự xuất hiện của Phương Phương đã trở thành chiếc bàn đạp vững chắc mạnh mẽ đặt ngay trước mặt anh ta. Sở Kiêu đang do dự có nên mượn sức mạnh đó không. Đối phương đã đưa ra một mồi nhử khiến anh ta không thể từ chối được, đó chính là bữa cơm do bộ trưởng Hoàng chủ trì, có cấp trên là cục trưởng Lưu tham gia cùng với nhân viên!
“Xin lỗi, em đã vô ý rình mò được bí mật riêng tư và căn nguyên của Sở gia, nhưng cha em và cha anh cũng là chỗ quen biết đã lâu năm, có không muốn biết cũng khó.”
“Tôi không có ý trách cô.” Sở Kiêu nghênh đón ánh mắt của cô gái, “Ngược lại, tôi phải cảm ơn cô mới đúng.” “Cảm ơn thì không cần đâu…” Phương Phương lắc đầu, bỗng nhiên mỉm cười, “Giúp đỡ bạn trai, là chuyện đương nhiên thôi.”
Sở Kiêu cứng đờ người.
Phương Phương vẫn mỉm cười, không hề thay đổi, “Anh thông minh như vậy, chắc là hiểu được ý em đúng không?”
“Tôi có bạn gái rồi.” Sở Kiêu nói từng chữ một.
“Rất vui vì anh không giấu giếm em, cũng chứng tỏ rằng con người anh… luôn có thái độ rất chân thành với tình cảm.”
“Vậy cô…”.
“Em không để ý.” Phương Phương cắt ngang anh ta, “Anh có bạn gái và trở thành bạn trai của em không có gì mâu thuẫn với nhau cả.”
Đôi mắt Sở Kiêu lộ rõ vẻ kinh ngạc, “Cô điên rồi?!”
“Rất kỳ lạ đúng không? Liên hôn chính trị, môn đăng hộ đối, chúng ta đều không thoát khỏi số mệnh đó. Nếu đã như vậy thì tại sao không thể tìm một người mình cũng cảm thấy thuận mắt chứ? Dù sao thì mấy chục năm trong tương lai, thậm chí là lâu hơn nữa, cũng đều phải chung sống dưới cùng một mái nhà. Còn em lại thấy anh cũng khá vừa mắt.”
“Hoang đường!” Sở Kiều bỗng trở nên kích động, hơi rượu đã tan đi hết, “Hôn nhân không phải là món đồ để giao dịch, cô quá bi quan!” Cũng quá lạnh lùng. Nếu như hai người kết hợp lại với nhau chỉ vì mưu cầu lợi ích, thì cuộc đời quá đỗi bị ai! “Ha ha…” Phương Phương đánh giá anh ta bằng ánh mắt kỳ quái, “A Kiều, anh có biết không? Dáng vẻ ngây thơ đó của anh rất hấp dẫn các cô gái mới lớn đấy.”
“Cô!”
“Suyt! Nghe em nói hết đã. Chúng ta liên hệ được với nhau, trong đó có phải là có một phần công lao của ba anh không?”
Sắc mặt Sở Kiều trắng bệch. “Anh đã hiểu chưa? Trong mắt anh hôn nhân là thứ thần thánh không thể xâm phạm được, nhưng còn ba anh, gia đình của anh, liệu họ có cho phép anh có suy nghĩ đơn thuần gần như là ấu trĩ đó không?”
Anh ta không biết phải đối lại thế nào.
“Chính bởi vì không biết, cho nên mới có màn qua lại giữa chúng ta thế này, mới có bữa cơm như ngày hôm nay.” Phương Phương đưa tay lên vuốt tóc, giống như một tiểu thư khuê các, giống như lần đầu Sở Kiều gặp cô ta, tự nhiên phóng khoáng, “Em tưởng rằng, giữa chúng ta đã sớm hiểu lòng nhau mà không nói ra, nhưng trong quá trình ở bên nhau, anh lại không hề có suy nghĩ đó.”
Đó cũng là điểm đơn thuần của Sở Kiêu. Còn cô ta lại có thiện cảm với một người có cái “đơn thuần” không đáng tiền đó? Phương Phương khẽ cười, ban đầu, ngay cả bản thân cô ta cũng không tin. Nhưng sự thật bày ra ngay trước mặt, không thể trốn tránh, cho nên, cô ta chỉ dùng thời gian rất ngắn để điềm nhiên chấp nhận nó. Lòng Sở Kiêu trầm hẳn xuống, nhưng dưới chân đã có cảm giác lạnh lẽo ập đến, dần len lỏi lên tận sống lưng, “Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”
“Hay là, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.” “Giao dịch gì?” “Kết hôn với em.”
“Không thể được!” Sở Kiều bật ra thành lời, ánh mắt tràn ngập vẻ phẫn nộ. Phương Phương đương nhiên biết rõ nguyên nhân, nhưng lại phát hiện ra dáng vẻ anh ta tức giận vì một người phụ nữ khác sao lại thu hút đến thế.
Cô ta điên thật rồi!
Nếu đã nói đến mức này, tất cả đã bày ra trước mặt hai người thì Phương Phương cũng không ngần ngại gì nữa.
Còn Sở Kiêu sẽ lựa chọn thế nào, cô ta tự tin đến tám mươi phần trăm, còn hai mươi phần trăm còn lại đành phải giao lại cho số mệnh.
“Đừng từ chối vội, anh nghe em nói hết trước đã.” Giọng cô gái vô cùng dịu dàng, quyến luyến như dòng nước, “Sau khi kết hôn với em, anh có thể tiếp tục theo đuổi tình yêu của anh, đương nhiên, khi cần thiết, anh phải sinh với em một đứa con.”
Sở Kiều bị những lời nói đó của cô ta khiến cho kinh ngạc, “Cô… nói gì?”
“Em nói là, anh có thể tiếp tục ở bên cô ta, em sẽ không để ý.” Phương Phương giơ tay ra, chỉnh lại cổ áo cho anh ta, rồi phải đi lớp bụi không hề tồn tại trên áo khoác của Sở Kiêu, “Có lẽ là nhất thời anh chưa chấp nhận được ngay, em có thể hiểu được, cũng sẽ cho anh một khoảng thời gian để từ từ nghiền ngẫm vấn đề này.”
“Dù sao quyết định này đối với anh hay em đều tốt cả.” Sở Kiều nhìn cánh môi đỏ thắm của cô gái há rồi lại khép, từng chữ thốt ra dường như đều trở thành một cái lốc xoáy khổng lồ, dần bao trùm rồi nuốt gọn lấy anh ta.
“Em không chống lại được sự sắp xếp trong gia đình, anh cũng vậy. Không phải em thì sẽ còn có người khác nữa, trừ khi bạn gái bây giờ của anh giống như em, có thể mang lại lợi ích tương ứng cho Sở gia. Nếu không hai người vĩnh viễn đừng nói đến chuyện hôn nhân nữa. Nếu đã như vậy, tại sao lại không chọn em chứ? Ít ra thì em không cần anh phải một lòng một dạ với em, cũng sẽ không gậy đánh uyên ương hai người.”
Sở Kiêu gần như đờ người ra, anh ta đứng yên không động đậy. Phương Phương tiến lên phía trước nửa bước, nhón chân lên, đặt một nụ hôn lên môi anh ta.
“A Kiêu, suy nghĩ cho kỹ lời đề nghị của em.” Phía sau truyền đến tiếng cười và tiếng trêu ghẹo… Bộ trưởng Hoàng: “Ôi chao! Hai vợ chồng son tình nồng mật ý, thể mà đã hôn nhau rồi, ha ha…” Cục trưởng Luu: “Xem ra, chúng ta đều đã già cả rồi, không theo kịp được bước chân của thời đại nữa.”
Phương Hòe: “Nhóc con này, sao lại không biết giữ ý tứ thế hả? Lại còn ngay trước mặt mọi người nữa chứ? Haiz… Đúng là con gái lớn không giữ được, có cố giữ cũng chỉ oán hận cha mẹ!”
Phương Phương khoác tay Sở Kiều quay người lại, Sở Kiêu không hề từ chối. “Chú Ba, bộ trưởng Hoàng, cục trưởng Lưu, tạm biệt, cháu và A Kiêu không đi cùng mọi người được nữa!” Sau đó kéo tay Sở Kiêu, ra hiệu cho anh ta hoàn hồn lại.
Sở Kiêu phản ứng lại, nở nụ cười cứng nhắc, nói lời từ biệt ba người kia.
Nhìn theo ba người đi xa dần, để mặc cho Phương Phương khoác tay xoay người, phía trước không xa đã là chỗ để xe.
Nhưng không ai có thể dự liệu ra được sẽ có điều bất ngờ xảy ra vào lúc nào, giống như không ai có thể dự liệu được một giây sau ai sẽ đứng trước mặt mình, rồi lại có điều xấu xí nào không che đậy được nữa, hoàn toàn lộ rõ ra.
“Dao… Dao Dao..” Sở Kiều như bị sét đánh, run rẩy bờ môi, khó khăn thốt ra tên cô.
Phương Phương hướng mày, nhìn Nhiễm Dao với ánh mắt đánh giá, có vẻ dò xét và suy đoán. Cô gái đứng trước mặt cô ta để mặt mộc, mặc chiếc váy dài màu lam nhạt, tóc đuôi ngựa để lộ cái trán trơn bóng, làn da trắng nõn, khung xương rất nhỏ, nhưng có thịt, tinh tế nhưng không hề khiến người ta có cảm giác gầy yếu.
Rất xinh đẹp, ít ra là đẹp hơn cô ta, điểm này Phương Phương buộc phải thừa nhận. Ánh mắt dừng lại trên hốc mắt đã hơi đỏ của cô, rõ ràng là dấu vết đã từng khóc, Phương Phương có chút thất vọng. Đáng tiếc, là một đóa hoa mỏng manh yếu ớt. Nhìn sang Sở Kiêu, tâm trạng người đàn ông vô cùng phong phú, khó xử, hối hận, đau lòng, đau đớn, sợ hãi, lo lắng… Tất cả đều có.