Con Dâu Trời Phú

Chương 1404




“Anh ấy về tòa thị chính rồi.”

“Vậy à, tối nay tôi có buổi gặp gỡ bạn cũ, chú Ba cô cũng có mặt, nhất định phải dẫn Tiểu Sở đến, nhân tiện quen biết người nhà luôn.”

Buổi chiều không có lịch họp nào, công việc cần làm cũng đã hoàn thành gần hết, Sở Kiều đi đến phòng2hồ sơ, tìm hết báo cáo vắn tắt cơ quan trong năm năm gần đây của chính quyền thành phố, mượn lại phòng làm việc để từ từ nghiên cứu.

Anh ta giống như một mầm non đang khát khao trưởng thành, cố gắng hết mình để hấp thu dinh dưỡng, chỉ muốn bản thân mình mau lớn mạnh.

Còn5Tổng Tử Văn chính là cột mốc để anh ta tiến lên phía trước.

Khiến người khác không dám bỏ qua. Đặc biệt là sau khi Sở Kiều xem xong hết báo cáo vắn tắt cơ quan năm năm gần đây xong, hình tượng của Tống Tử Văn trong lòng anh ta lại càng cao lớn hơn gấp bội.

Văn6trị võ công, mảng nào cũng vô cùng xuất sắc.

Mấy năm trước, khi Tống Tử Văn chủ quản Cục Kiển thiết Quy hoạch, ở trên chức vị then chốt, đã để lại không ít thân tín, mới có được Cục Quy hoạch như chiếc thùng sắt vững mạnh bền bỉ, không gì phá vỡ được ngày hôm nay.

Sở5Kiều ở trong đó, cho nên đương nhiên hiểu rõ vấn đề đó hơn bất kỳ ai.

Một đơn vị cơ quan, nếu như trên dưới một lòng, khống chế hợp lý, từ hiệu suất làm việc và tác phong thái độ cũng có thể nhìn ra được đôi chút. Đủ thấy được sự cứng rắn và quyết đoán3của Tổng Tử Văn, có thể nói là rất ít thấy trong số những người bằng tuổi với anh.

Sở Kiêu thở ra một hơi thật dài, đặt báo cáo vắn tắt xuống, dựa lưng vào ghế, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, cứ thế ngây người.

Cảm giác trong lòng khó nói được thành lời.

Ngưỡng mộ, ghen tị, nhiều hơn nữa chính là chán nản.

Tống Tử Văn đã dùng mười lăm năm mới ngồi lên được vị trí như ngày hôm nay, còn anh ta thì sao?

Sở Kiêu của mười lăm năm sau rồi sẽ ở vị trí nào?

Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên kéo tâm tư đang dần đi xa của người đàn ông trở lại với thực tại. Phương Phương? Ánh mắt khựng lại, Sở Kiều không khỏi nhíu mày. Phản ứng đầu tiên chính là ngạc nhiên, theo lý mà nói, Phương Phương sẽ không gọi điện cho anh ta trong thời gian làm việc như vậy. Phản ứng thứ hai là nghi ngờ, nếu cô ta đã gọi thì chắc chắn là có lý do gì đó khiến cô ta buộc phải gọi, nhiều khả năng là chuyện gì quan trọng. Do dự ba giây, đầu ngón tay khẽ lướt qua, ấn nút nghe máy. “Phương Phương?”

“Xin lỗi, có phải em đã làm phiền đến công việc của anh không?”

“Không sao, có chuyện gì không?” “Chuyện là thế này, vừa rồi em gặp bộ trưởng Hoàng, ông ta nói tối nay có một bữa cơm gặp mặt, mời hai chúng ta đi cùng.”

Sở Kiêu nhíu chặt mày lại: “Cô đồng ý rồi à?”

“Không có…”

Sở Kiều khẽ thở nhẹ, anh đã đồng ý với Nhiễm Dao ăn tối cùng cô, nếu như Phương Phương tự làm theo ý mình, thì tuy ngoài miệng anh ta không nói gì nhưng chắc chắn trong lòng sẽ không mấy vui vẻ.

Dù sao thì ngay cả Sở Hoài Sơn cũng không dễ sắp đặt việc gì cho anh ta, Phương Phương có là gì chứ?

“Còn chưa hỏi anh, sao em dám dễ dàng đồng ý được chứ? Thế nào, tối nay anh bận à?”

“Ừm, tôi hẹn bạn gái.” “Vậy à…” Giọng điệu rõ ràng có vẻ tiếc nuối khó che giấu, “Bộ trưởng Hoàng nghe nói anh là người của Cục Quy hoạch, nên đã mời cục trưởng của các anh, tôi nghĩ nhân cơ hội này dù sao cũng phải lộ mặt trước boss của các anh, để lại ấn tượng tốt. Nếu anh không tiện thì thôi vậy…” “Cục trưởng Lưu cũng đi à?” Sở Kiều hơi kinh ngạc. “Anh vẫn chưa biết đúng không? Bộ trưởng Hoàng và cục trưởng Lưu là bạn học, quen biết mấy chục năm rồi.” Ánh mắt Sở Kiêu lóe lên, cảm giác hối hận vừa mới dâng lên đã bị anh ta hung hăng đè xuống. Nếu anh ta đã đồng ý với Dao Dao trước rồi thì không thể lỡ hẹn được. “Không sao.” Anh ta điều chỉnh lại cảm xúc, cười nói, “Ngày tháng còn dài, thế nào rồi cũng sẽ còn có cơ hội.” Đầu bên kia đột nhiên trầm mặc. “Phương Phương? Cô có còn đang nghe không?” “… Em đây.” “Cảm ơn ý tốt của cô.”

“A Kiêu.” Đầu bên kia bỗng nhiên gọi tên anh ta, có chút trịnh trọng, “Với tư cách là bạn bè, thực ra có một số chuyện em không có lập trường để nói, nhưng chính vì coi anh là bạn, cho nên mới không thể không nói.”

“Cô muốn nói gì?” “Anh là người trong thể chế, có một số quy tắc không cần em nhắc thì trong lòng anh cũng đã hiểu rõ. Cơ hội như vậy ngàn năm có một, huống hồ, còn có bộ trưởng Hoàng đề cử bảo đảm cho anh.” Đầu bên kia lại hơi ngưng lại, sau khi dừng mấy giây, lại nói tiếp, “Em thấy anh không nên dễ dàng bỏ qua. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của em, cũng coi như là em có lòng tốt nhắc nhở anh. Còn quyết định thế nào là ở bản thân anh.”

Sở Kiều không nói gì.

Phương Phương khẽ thở dài, “Nói hơi khó nghe thì là, bạn gái hẹn lúc nào cũng được, nhưng cấp trên thì không phải muốn gặp là gặp được ngay. Em không nói nhiều lời thừa nữa, anh tự cân nhắc đi, anh có nửa tiếng để suy nghĩ, xong thì gọi điện cho em, hoặc gửi tin nhắn cũng được, đi hay không đi thì phải nói cho chính xác, em cũng tiện chuyến lời lại cho bộ trưởng Hoàng.”

Nói xong, cô ta tạm biệt, rồi không hề do dự dập máy xuống.

Sở Kiều vẫn giữ nguyên động tác cầm điện thoại, một lúc sau mới phản ứng lại.

Bỗng thấy có chút phiền muộn. Anh ta cầm cốc nước, đi đến bên cạnh máy nước nóng, rót một cốc nước nóng bốc hơi.

Sau đó ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào dòng hơi nóng đang bốc lên rồi trầm tư suy nghĩ.

“Phương, đang làm gì đó? Trên điện thoại có hoa à, sao cô cứ nhìn ngây ra thế?” “Không có gì?”

“Vừa gọi điện cho bạn trai xong đấy à?” Phương Phương mím môi, nụ cười chứa vẻ xấu hổ.

“Nhìn vẻ mặt cô kìa! Đúng là bị tôi nói chuẩn rồi. Trưa nay ở căng tin không biết là ai giấu ai kẹp nữa, vẫn còn không chịu công khai cơ à?” Đồng nghiệp cười đùa trêu chọc.

Một người khác cũng góp vui, hai mắt sáng lên, “Nghe nói bạn trai cô rất đẹp trai, khi cười còn rất tươi nữa, chắc là rất yêu thích thể thao đúng không?” “Cứ nhìn cặp chân dài đó mà xem, chắc chắn là chàng trai thích đánh bóng rổ rồi, í, chắc phải cao đến một

mét tám mấy đúng không?” “Khoảng một mét tám ba, chắc không sai đâu, tôi nhìn bằng mắt ước đoán siêu chuẩn luôn.”

“Ôi đúng là lang sói! Phương, cô kiếm được cực phẩm ở đâu ra đấy? Kiếm cho chị đây vài anh chàng tương tự như vậy luôn đi?”