Vòm trời đen nhánh càng làm cho ánh sáng của pháo hoa thêm rực rỡ.
“Quá đẹp…” “Đây là ý của Ban tổ chức à?” “Ôi! Oh my god! Mau nhìn kìa.” Chỉ thấy trên bầu trời đen nhánh, một luồng pháo hoa nổ tung lên, ánh sáng1thoáng chốc bao phủ nửa bầu trời khiến cho không gian sáng rực như ban ngày. Sáng lên trong chớp mắt nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cục vụt tắt. Khi mọi người còn đang cảm thấy nuối tiếc thì không biết ai lại hét8lên một tiếng.
“Còn chưa hết, biến thành một người rồi!”
Mọi người đua nhau ngẩng đầu lên, chỉ thấy pháo hoa sau khi cháy xong, đáng lẽ sẽ biến thành những làn khói nhẹ lại dần ngưng tụ thành một bức chân dung. Mặt mày xinh đẹp, mũi2tinh xảo, tóc ngắn hơi loạn bay nhẹ trong gió, cặp mắt mang theo vài phần dã tính, kiêu ngạo khó thuần, giống như một linh hồn độc lập và mạnh mẽ.
“Là Chole!”
“Đẹp đến mức làm người ta quên cả thở.”
Hàn Sóc nhướng mày, quay đầu sang4nhìn đạo diễn, “Anh sắp xếp đấy à?” “Oh, baby, tôi rất bằng lòng làm như thế, nhưng cô biết đấy, tôi nghèo lắm, đoàn làm phim cũng rất nghèo… oh, tôi nghĩ tôi biết đó là ai rồi!”
“Cái gì?”
Đạo diễn chỉ lên sân khấu, “Cô nhìn đi.”
Hàn Sóc nhíu mày, liếc về phía sân khấu, rốt cuộc không thể dời ánh mắt đi nữa. Không biết Chu Dịch xuất hiện trên sân khấu trao giải từ lúc nào, bên cạnh hắn có một thân ảnh nho nhỏ đang đứng, hai cha con mặc áo bành tô giống hệt nhau, thắt nơ, giống như thân sĩ quý tộc bước ra từ tranh sơn dầu thời trung cổ.
Đạo diễn: “Chân tôi không được tốt, đành phải nhờ nữ chính là cô lên nhận giải. Đi đi…”
Chúng khách quý ngồi bên dưới như hiểu ra điều gì đó, bắt đầu vỗ tay.
Hàn Sóc đứng yên tại chỗ, hít sâu.
Chu Dịch nhận lấy micro do MC chuyển cho: “Baby, em nhẫn tâm để mình anh diễn kịch một vai sao? Come on!”
Không hề do dự, Hàn Sóc nhấc làn váy lên, đi lên trên đài. Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông mặc âu phục thẳng thớm, người phụ nữ mặc váy dài quét đất.
Đen thẫm, đỏ rực, hợp lại càng thêm nổi bật.
Hàn Sóc: “Xử lý xong việc rồi sao?”
“Còn một bước cuối cùng nữa, cũng là bước quan trọng nhất.”
?”
Đột nhiên, người đàn ông quỳ hai gối xuống đất. Hàn Sóc bị dọa đến mức vội vã lùi về sau nửa bước, xung quanh không ngừng vang lên những tiếng thổn thức không thôi.
Mặt đạo diễn cũng đờ đẫn, quay đầu nhìn sang biên kịch: “Chẳng lẽ tôi bị nhầm à? Không phải cầu hôn sao?”
Biên kịch: “Có lẽ quỳ hai chân sẽ càng thành ý hơn so với quỳ một chân chăng?”
Đạo diễn: “Truyền thống của Hoa Hạ à?” Ông chủ biên kịch vuốt ve chòm râu, nhún vai: “Tôi cũng không rõ lắm.” Trên sân khấu, ánh đèn sáng rực. Đứng từ góc độ của Hàn Sóc, có thể nhìn thấy rõ ràng mọi sắc thái trên mặt người đàn ông, hoặc lo lắng, hoặc nghiêm túc, hoặc thấp thỏm, hoặc thâm tình.
Cuối cùng, tất cả hóa thành thành kính.
“A Sóc.” Chu Dịch nói, “Anh biết mình đã từng gây ra những chuyện làm tổn thương lớn tới em, anh nguyện dùng nửa đời sau của mình để đền bù cho em, em… có thể cho anh cơ hội này không?”
“… Anh đứng lên trước đi.” Hàn Sóc mím môi.
“Không đứng lên được.” “Dưới đầu gối đàn ông bọc vàng, sao anh có thể nói quỳ là quỳ được?” “Anh đang cầu xin em tha thứ mà, quả ớt cay nhỏ!” Hắn cười không hề sợ sệt và đầy chân thành. Quỳ một gối gọi là lãng mạn, quỳ hai gối chính là chịu nhục. Đặc biệt là với người có thân phận như Chu Dịch, sự bướng bỉnh từ trong xương cốt và kiêu ngạo từ linh hồn lớn hơn người khác rất nhiều.
Hàn Sóc kinh hãi mà sững ra tại chỗ.
Cô nghĩ, Chu Dịch dùng phương thức nhận thua là lì lợm la liếm, thêm khom lưng cúi đầu đã là ngoài ý muốn lắm rồi, chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ quỳ xuống trước mặt mình như thế này.
“Anh…” Đột nhiên đánh sâu vào như thế này làm cô khó mà tiếp nhận ngay được. “Baby, có thể tha thứ cho anh không?” Chu Dịch chớp mắt, hai tay dâng bó hoa hồng đỏ lên, “Yes, or no?”
“Anh đứng lên.” “Thế nên… là yes?” Nhìn vào đôi mắt tràn ngập vẻ mong đợi của người đàn ông, Hàn Sóc chậm rãi gật đầu, nhận lấy bó hoa hồng đỏ mà hắn đưa cho.
Chu Dịch lập tức mừng rỡ như điên, nhưng cũng không vội vàng đứng lên ngay mà sửa tư thế quỳ hai gối thành quỳ một gối, sau đó móc từ trong túi quần ra một cái hộp pha lê sáng lóa mắt. Hình cánh hoa, vừa nhìn thì thấy có điểm giống một hộp phấn mắt. Ánh mắt Hàn Sóc hơi ngẩn ngơ, dường như hiểu ra điều gì, trái tim liền đập nhanh hơn bình thường.
Xôn xao. Hiện trường lập tức nổ tung chảo. “Cầu hôn à?”
“Ơn trời, để tôi được tận mắt chứng kiến hạnh phúc này, khoảnh khắc thần thánh!” “Hộp pha lê sáng quá, có phải nhẫn kim cương bên trong càng chói mắt hay không?”
Chu Dịch mở hộp ra, lấy từ trong ra một chiếc nhẫn kim cương. Dưới ánh đèn sân khấu, chiếc nhẫn ánh lên ánh sáng lóa mắt.
MC thấy thế liền đưa micro tới. m thanh từ tính và thâm tình của người đàn ông lập tức truyền khắp hiện trường, hắn nói…
“Bảo bối, xin em hãy giao cho anh nửa đời sau của em, có được không?”
A Thận cũng nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy tha thiết và mong chờ. Đầu Hàn Sóc ong ong, hoàn toàn đần độn.
Cho đến khi, bên dưới sân khấu truyền lên những tiếng hô lớn…
“Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Hôm nay, Hàn Sóc đứng trên sân khấu liên hoan phim Cannes, dưới sự theo dõi của gần chục tỷ người xem khắp thế giới, tiếp nhận hai món đồ: Cúp Cành Cọ Vàng và nhẫn cầu hôn của Chu Dịch.
Tay trái là vinh quang, tay phải là đính ước.
Cô nghĩ, có lẽ đây là kết cục tốt nhất giữa cô và hắn.