“Chuyện này… rốt cuộc là thế nào vậy?” Tưởng Phán Phán là người đầu tiên lên tiếng, nhìn về
phía Ake. Thần sắc của Ake cũng ngơ ngẩn, “Cô Hàn… không thấy đâu cả?”
“Cái gì?” Lâm Thi Thi hoảng sợ cao giọng, “Vậy chúng ta mau chia nhau ra đi tìm thôi, một giờ sau tập trung tại chỗ này.”
“Được.”
“Tôi đi hướng bên này.”
“Tôi1đi bên kia.”
Mọi người đều lập tức hành động. Ngay khi Chu Dịch đang chất vấn nhân viên quay phim thì đã có người chạy tới lều báo cho người tổng phụ trách hiện trường, cũng chính là tổng đạo diễn Trương Giang. “Cái gì? Lạc mất người?” “Dù sao thì tới giờ vẫn chưa thấy về.” Nhân viên đến báo tin rụt8cổ lại.
Một người còn sống sờ sờ mà biến mất, chuyện này không thể coi là nhỏ được. Huống hồ, đó còn là một Ảnh Hậu.
Vẻ mặt Trương Giang liên tục thay đổi, khi nghe nói Chu Dịch đằng đằng sát khí túm theo nhân viên quay phim tự mình đi tìm người, dường như nghĩ tới cái gì, thình lình vỗ đùi,2“Chuyện này không xong rồi! Còn đứng ngẩn ra đó làm gì hả? Mau đi tìm hết cho tôi!”
“Vậy… Chuyện quay chụp thì phải làm sao đây?”
“Vào lúc quan trọng như thế này, đương nhiên tìm người quan trọng hơn!”
“Vâng vâng!” Sau một câu ra lệnh, toàn bộ tổ tiết mục, bao gồm cả nhân viên hậu cần bắt đầu tản ra khắp4thôn để tìm người.
Mắt thấy sắc trời đã bắt đầu tối nhưng lại chẳng thu hoạch được gì.
Chu Dịch cùng hai người quay phim đi theo con đường mà bọn họ và mẹ con Hàn Sóc đã đi, lục soát khắp nơi xung quanh, còn dò hỏi cả thôn dân quanh đó nữa.
“Bác à, bác có thấy một người phụ nữ, cao khoảng chừng này,“ Chu Dịch giơ tay so với vai mình, “Mặc áo thun màu rượu, còn dẫn theo một đứa bé không?”
“Xin lỗi, tôi không thấy.”
“Cảm ơn, làm phiền rồi.”
Trên đường đi gặp không ít người dân trong thôn, Chu Dịch lần lượt hỏi từng người một, tuy rằng đã cố gắng áp chế cảm xúc muốn nổi giận nhưng trong đôi mắt đen kịt và thâm thúy dường như đang ẩn chứa đầy bão tố.
Làm người ta vừa cảm thấy không rét mà run, cũng âm thầm sợ hãi. Đặc biệt là hai người quay phim ở trung tâm luồng áp lực này không khỏi toát mồ hôi đầy đầu, trong lòng căng thẳng, áo thun đã gần như ướt nhẹp toàn bộ, dính sát vào da thịt. Vừa do nắng nóng, cũng vừa do bị Chu Dịch dọa. Màn đêm dần buông, một tiếng tách vang lên. Theo ánh lửa sáng lên, gương mặt lạnh thấu xương của người đàn ông cũng được chiếu sáng, ngọn lửa nhỏ ghé sát lại gần, châm lên điếu thuốc lá hắn đang ngậm trên miệng. Không rõ do ảo giác hay hoa mắt mà hai người quay phim trẻ tuổi hơn dường như cảm thấy ánh lửa đang lay động, quá trình chấm thuốc cũng dài hơn so với tưởng tượng.
Có lẽ là do gió quá lớn, cũng có lẽ là người đàn ông ấy đang run tay.
Chu Dịch hít sâu một ngụm, hương vị nicotin nhanh chóng tràn ngập trong khoang ngực và toàn bộ đầu luði.
Cuốn vào phổi một vòng rồi lại từ từ nhả ra.
Mọi sắc thái trên mặt đều bị màn khói trắng che phủ, làm người ta không thể quan sát rõ ràng được. Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, ngón tay kẹp điếu thuốc dừng lại.
“Alo.”
“Chu Tổng, tôi là Trương Giang…” “Đã tìm được người chưa?” “Vẫn… vẫn chưa tìm thấy.” “Ăn hại!” Tức giận ào ào cuốn tới, những cảm xúc bình lặng như gương đều làm đệm lót cho toàn bộ sự bùng nổ mạnh mẽ vào giờ phút này.
“… Xin lỗi.”
“Tổ chức người bên chỗ anh chia ra tìm theo khu vực, đừng có đi lung tung như ruồi mất đầu.” “Vậy anh…” “Còn nữa…” Chu Dịch không cho anh ta cơ hội mở miệng, “Thay tôi chuẩn bị một bộ quần áo gió, đầy đủ nước, lương khô và đồ giữ nhiệt.”