Con Dâu Trời Phú

Chương 1330




Giọng điệu vừa trưng cầu vừa thương lượng, không ẩm không nóng mà lạnh nhạt đến mức khiến người ta thấy lạnh thấu tim.

Chu Dịch nhìn cô chăm chú: “Năm năm trước, em đã chạy trốn, năm năm sau, em còn muốn tiếp tục trốn thêm lần nữa sao?”

“Trốn ư?” Hàn Sóc đón nhận ánh mắt soi mói của hắn, bên môi chậm rãi nở một nụ cười lạnh, “Anh mà cũng xứng sao?”

“Nếu tôi không xứng, vậy năm năm trước, tại sao em lại chạy trốn chứ?” “Bởi vì fan của tôi đòi một câu trả lời thỏa đáng, cư dân mạng cần một sự trấn an, thế nên, tôi rời đi.”

“Chỉ như vậy?”

“Không thì vì sao chứ?” Hàn Sóc bước lên trước nửa bước, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, “Vì anh chắc?” Ánh mắt người đàn ông trở nên hung ác, gò má như sắt. “Chu Dịch, đừng có đánh giá mình cao quá, ở chỗ này của tôi,“ Hàn Sóc vỗ lên ngực mình, “Anh… chẳng là cái thá gì hết.” Đồng tử co chặt, trái tim như bị kim đâm vào, câu “anh chẳng là cái thá gì hết” không khác gì một cái tát chát chúa hạ xuống mặt người đàn ông, ngoại trừ đau còn là cảm giác xấu hổ vô tận. Chu Dịch siết chặt nắm tay, cả người run rẩy. “Em… nói… láo!” Hàn Sóc cười lạnh, nhìn thấy dáng vẻ tức tối mà lại không thể không kiềm chế của hắn, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy cực kỳ khuây khỏa.

“Em dám nói em không có một chút tình cảm nào với tôi không?”

“Tình cảm ư?” Cô cười, vì đang đeo khẩu trang nên chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt cong lên, “Ngủ với nhau nghĩa là có tình cảm à? Tôi không được đa tình chắc?”

Chu Dịch túm lấy cổ tay cô, càng lúc càng siết chặt lại, hai mắt như muốn phun ra lửa: “Em có ý gì hả?” “Nghe mà không hiểu thì chứng tỏ anh là đồ ngu.” Hất văng ra, vòng qua bên cạnh hắn mà đi.

“Hàn Sóc, bức ảnh kia không phải do tôi đăng lên mạng, trước nay tôi chưa từng nghĩ sẽ hại em!”

“Ồ?” Dừng bước, xoay người, nhìn hắn cười như có như không, “Không phải anh, vậy đó là ai?” Người đàn ông im lặng, trên gương mặt âm u xuất hiện một khoảng tối tăm như thể sa vào vũng bùn, chỉ chần chừ một chút liền không thể thoát ra được nữa.

Trong mắt Hàn Sóc hiện lên vẻ trào phúng. “Tôi… tạm thời không thể nói cho em biết là ai, nhưng chuyện này Tinh Huy cũng không thể thoát được liên quan!” Giọng Chu Dịch hơi hạ xuống, không biết vì chột dạ hay là vì áy náy nữa, “Em… đã ký hợp đồng rồi, sau này nhớ nhìn xa trông rộng một chút, đừng quá tin tưởng người ngoài.” “Anh có lập trường gì mà nói mấy lời này với tôi chứ? Định châm ngòi ly gián à? Hay là muốn đền bù thua thiệt?”

“Tôi…” “Well, đều không quan trọng, bởi vì, tôi không tin bất kỳ lời nào của anh!”

“Đứng lại!” Chu Dịch dừng một chút, “Em đi đâu hả?”

Hàn Sóc quay đầu đi, chỉ cần nhìn người này thêm một chút thôi là cô cũng cảm thấy ghê tởm rồi.

Sự xuất hiện của Chu Dịch cùng một đồng hành động làm bộ làm tịch của hắn như nhắc nhở cô rằng năm xưa cô đã ngu xuẩn tới mức nào.

“Nhìn tôi! Nói đi!” Duỗi tay giữ chặt cằm cô, người đàn ông đã sắp phát điên rồi, đôi mắt lạnh lẽo đến mức như muốn ăn thịt người. Hàn Sóc lại chẳng hề nao núng. Cô còn từng thấy dáng vẻ càng khủng bố hơn thế này của hắn, đã sớm thành thói quen rồi.

Lần đầu tiên có thể sẽ thấy sợ hãi, vô cùng sợ hãi.

Lần thứ hai rồi lần thứ ba… sẽ lại cảm thấy bình thường mà thôi.

“Anh kia làm gì thế hả?” Triệu Thu tức giận quát một câu, chạy tới, đập lên tay Chu Dịch.

Bốp. Một âm thanh giòn tan. Nghe thôi cũng thấy đau rồi.

“A Sóc, em không sao chứ? Người này… Chu Dịch?” Triệu Thu trợn mắt, kêu lên đầy kinh hãi.

Ngồi trong phòng chờ cảm thấy không ổn, mắt thấy mãi mà Hàn Sóc chưa quay về liền chạy đi tìm, không ngờ lại nhìn thấy một gã đàn ông đang bóp cằm Hàn Sóc, Triệu Thu tức giận đến mức mất hết lý trí, lập tức ra tay.

Nhìn kỹ lại, hóa ra người quen! Đúng là… nghiệt duyên cắt không đứt, gỡ càng rối hơn. “Chị Thu, lâu rồi không gặp?” Chu Dịch thu tay về, miễn cưỡng nở một nụ cười. Năm đó, chuyện giữa hắn và Hàn Sóc, Triệu Thu chính là người chứng kiến, còn không ít lần ở giữa hòa giải, giúp hai người bọn họ dắt dây tơ hồng. Triệu Thu nghe thấy hắn gọi “chị Thu” mà chỉ thấy sau gáy lạnh toát, lông tơ dựng ngược: “Chu Tổng khách khí rồi, tôi không đảm đương nổi một tiếng chị này của anh đâu.”

Chu Dịch cười khẽ, có vẻ cũng chẳng để ý lắm, “Chăm sóc cô ấy cho cẩn thận.” Ánh mắt lại nhìn sang

Hàn Sóc, “Người phụ nữ của tôi tới cái nơi như Ma Rốc, không thể thiếu dù chỉ là một sợi lông.” Nói xong, nhanh chóng rời đi, trong tay còn kéo theo một cái vali công tác màu đen.

Hàn Sóc rũ mắt, trên môi xuất hiện nụ cười lạnh. Người phụ nữ của hắn ư?

Triệu Thu không hiểu ra sao: “Sao hai người lại gặp nhau thế?” Nhún vai: “Chúa1mới biết được.” “Haizz… A Sóc, em đi đâu thế hả?”

“Toilet.”

“Chị đi với em…” Hàn Sóc nhướng mày, “Chị Thu à, chị chắc không đấy?” Hình như chỉ có đám học sinh tiểu học mới có cái trò dắt tay nhau vào WC thì phải?

Triệu Thu ho khẽ hai tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình, “À thì… Chu Tổng bảo chị chăm sóc cho em mà.”

Ánh mắt Hàn Sóc trở nên lãnh đạm, xoay người đi luôn.

Triệu Thu biết mình nói lỡ lời nên trong lòng cũng thấy hối hận,8thế nên cuối cùng không đi theo nữa, “Chị đứng ở đây chờ em nhé, có chuyện gì thì cứ gọi, gọi điện thoại cũng được.” Hàn Sóc chỉ phất tay, không hề quay đầu lại.

Khoảng mười lăm phút sau, thấy cô đi từ trong toilet ra, Triệu Thu mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay giây tiếp theo lại nheo mắt.

“Có paparazzi à?”

Hàn Sóc lắc đầu. “Thế sao phải kéo mũ xuống thấp thể làm gì?” Sắp không nhìn thấy cả mắt đâu nữa rồi. “… Chẳng phải chị bảo lúc nào2cũng cần phải duy trì cảnh giác hay sao?” Triệu Thu nhất thời nghẹn lời. “Được rồi.” Hàn Sóc hít cánh mũi, âm sắc hơi trầm thấp, “Ra thôi, tiếp tục ngủ.”

“Đừng đi nhanh thể chứ, chờ chị đã nào… Với lại, sao giọng em tự nhiên khàn thế?”

Giờ thủ đô, hai giờ bốn mươi phút sáng. David lấy hành lý, đang chuẩn bị dùng điện thoại để tìm khách sạn ở gần đây thì tự nhiên lại thấy một đám phóng viên đông nghìn nghịt ùa tới, tay cần micro vây kín4xung quanh. “Chuyện gì đây?” “David, ông mới từ Berlin trở về sao?” “Tại sao Chole không đi cùng ông thế?” “Xin hỏi có phải hai người đang yêu nhau không?”

“Định khi nào công khai vậy?”

“Liệu tương lai có định tiếp tục hợp tác với nhau không?” Phóng viên vừa đặt câu hỏi vừa không quên nhìn ra phía sau, “Hàn Sóc đầu? Khi nào cô ấy sẽ về nước?” David cố gắng nhẫn nhịn muốn chửi tục, dùng một câu tiếng Anh kêu lên: “Calm down, please! (Xin bình tĩnh một chút!)”

Đáng tiếc, chẳng ai thèm nghe, những chiếc micro vẫn cứ chọc thẳng vào mặt ông ta không hề kiêng nể gì.