“Fuck!”
Huy Hoành quay sang, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, căn bản không thể tin được vào tai mình. Vừa rồi Boss… chửi tục đấy à? Ánh mắt hơi nghiêng, nhìn xuống đầu gối của Chu Dịch, bàn tay đặt trên đầu gối đã siết chặt lại thành nắm đấm, thậm chí còn hơi run rẩy. Cái nhíu mày đã tiết lộ khó hiểu trong lòng Huy Hoành, nhưng lại nhanh chóng giãn ra.
Lần này Hàn Sóc mang theo thể tới rào rạt, có hai đề tài năng cân là liên hoan phim Berlin và David Nolan gắn vào, anh ta có thể dự tính được trong một tuần tới đây, giới giải trí Hoa Hạ sẽ ồn ào tới cỡ nào rồi.
Mà Hàn Sóc lại là nghệ sĩ của Tinh Huy, đối với Thế Kỷ mà nói thì đây không phải chuyện gì tốt, cũng khó trách Chu Dịch có thể thất thổ tới mức mở miệng chửi người.
Sau khi giải thưởng phim nhựa xuất sắc nhất được công bố, các giải thưởng biên kịch xuất sắc nhất và giải cống hiến nghệ thuật (nhiếp ảnh) xuất sắc nhất cũng lần lượt được trao giải. Vai nam chính tốt nhất thuộc về một ngôi sao người gốc Bỉ. “Tiếp theo đây là phần công bố đạo diễn xuất sắc nhất, chúc mừng Terrence Horse Lectra!”
Đạo diễn của “Taxi“.
David nhún vai: “Nhìn tôi làm gì?” “Nhìn ông có vẻ chẳng cảm thấy tiếc nuối gì.” “Gấu Vàng đã giành được rồi còn nhớ thương Gấu Bạc làm quái gì chứ?” Hàn Sóc lắc đầu, đúng là thế thật.
Giải thưởng phim xuất sắc nhất đã là vinh quang và khẳng định cao nhất với một người đạo diễn rồi, không chỉ là năng lực quay phim của bản thân mà còn có tính bao quát chung với biên kịch, là sự tán thành với đủ các góc cạnh của tác phẩm.
Cho dù ai nhận được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất thì David – người giành được giải Gấu Vàng vẫn là người thắng cao nhất không thể bàn cãi.
“Baby, tôi cảm thấy, em sẽ có khả năng lấy được giải đấy.” Người đàn ông đột nhiên lên tiếng. “Thật không?” Hàn Sóc bình tĩnh lại, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, “Hy vọng vào lời may mắn này của ông.”
David chăm chú si mê nhìn gương mặt nghiêng của người phụ nữ, không thể tự kiềm chế được rung động trong lòng.
“… Chúng ta hãy một lần nữa chúc mừng Terrence Horse Lectra! Tiếp theo đây sẽ là giải thưởng cuối cùng được công bố, tại sao lại để đến cuối cùng ư?” Người MC hơi dừng lại, “Bởi vì… tôi thích thế.”
Lại là một trận cười vang.
“Well, thật lòng mà nói, lựa chọn này cực kỳ khó khăn, Mary là thục nữ, Garcia là nữ hoàng, Chole là yêu tinh… Nếu bạn phải lựa chọn giữa tám cô gái có tám phong cách khác nhau này, bạn sẽ lựa chọn thế nào? Dù sao, tôi đã hoa cả mắt rồi.” “Trước khi công bố đáp án, chúng ta hãy cùng nhìn lại màn biểu diễn xuất sắc của tám cô gái này.” Vừa dứt lời, màn ảnh rộng lại sáng lên, bắt đầu phát ra tám đoạn phim ngắn. Trong hành lang tối tăm và chật chội, người phụ nữ tóc vàng và chàng trai trẻ lướt qua nhau, những bước đi phong tình và yếu điệu, eo mông đong đưa như cành liễu, đột nhiên bước chân khựng lại, ngoái đầu nhìn về sau, không ngờ lại đụng phải ánh mắt kinh ngạc của chàng trai, lập tức cong môi, tiếng cười càn rỡ và quá đáng làm chàng trai chạy trối chết. Cô nàng nhún vai, tiếp tục đi về phía trước, dường như một màn vừa rồi chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ mà thôi.
Màn hình tối sầm lại, chữ trắng nổi bật trên nền đen, “Tuổi 24” – Mary Swift.
Trong cung điện vàng son huy hoàng, một người phụ nữ đang trang điểm, vẽ mày, tô son, búi tóc, cuối cùng đội lên chiếc vương miện tượng trưng cho quyền lực. Cô là nữ hoàng đã khai sáng ra “thời đại hoàng kim” ở Anh quốc vào thế kỷ XVI, cũng là vị quân chủ cuối cùng của triều đại Tudor: Elizabeth I.
Màn ảnh chuyển đổi, trục thời gian dừng ở ngày 24 tháng Ba năm 1603, nữ hoàng không còn trẻ nữa nhưng vẫn ưu nhã và uy nghiêm như thế, nàng để hầu quan đỡ tới ngồi trước gương, vẽ mày, tô son, búi tóc, lại đội lên chiếc vương miện đã mang tới cho nàng một đời huy hoàng, cuối cùng an tường nhắm hai mắt lại.
Elizabeth Tudor cả đời không lấy chồng, bởi vậy được tung xưng là “Nữ hoàng đồng trinh”, nhưng là một người phụ nữ, nàng thật sự không có người mà mình ái mộ sao?
Suỵt! Nữ hoàng cũng từng nhận được thư tình… “Thư tình của Nữ hoàng” – Garcia Yuses.
Những bụi hoa sơn trà nở rộ đỏ tươi như máu, âm nhạc tuyệt đẹp, réo rắt và thảm thiết vang lên, đột nhiên màn ảnh chuyển đổi, một trận những tiếng vó ngựa dồn dập, một tướng quân tuổi trẻ xông tới, gặp được một cô gái xinh đẹp. Một bộ váy ren dài, màu trắng hơi ngả vàng, thiên về màu vàng nhạt hơn, cổ áo và tay áo đã sờn, tóc dài uốn xoăn, dịu dàng rũ xuống hai bên sườn.
Giờ phút này, sắc mặt cô gái kinh hoàng khiến cho sắc đẹp của cô càng trở nên sinh động và thú vị.
Màn ảnh dần đẩy mạnh theo sự quan sát của Cemosse, từ đôi chân trần của cô gái, cẳng chân với đường cong duyên dáng, thuận thế hướng lên trên, xẹt qua trước ngực, xương quay xanh, cố, cuối cùng dừng trên gương mặt thiếu nữ.
Đôi mắt kia tràn ngập vẻ mê man, lại cất giấu sự tò mò. Khi Cemosse gọi cô là “cô gái xinh đẹp”, trong đôi mắt ấy lại xuất hiện thêm một chút thẹn thùng.
Màn ảnh view gần, gần tới mức có thể nhìn thấy rõ mấy chẩm tàn nhang trên cánh mũi của cô.
_ “Hoa sơn trà” – Chole Han.
Khi mọi người còn đang chấn động và chìm đắm trong tam đoạn phim cắt nối biên tập kia thì MC lại không cho mọi người kịp dự phòng mà tuyên bố ra kết quả cuối cùng…
“Chúc mừng Chole đã giành được giải thưởng Gấu Bạc giành cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất!” Sau ba giây yên lặng, toàn bộ thính phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.