“Nói bậy! Sao anh có thể không bằng lòng chứ.”
Nửa câu sau, giọng nhỏ hơn, gần như là lầu bầu, lại có mấy phần ngượng ngùng. Đàm Hi tức khắc cười vui vẻ,1“Này, Kẹo Thập Cẩm, không phải là anh… đang thẹn thùng đấy chứ?” Anh ta bỗng dưng xoay người đi, “Ai thẹn thùng hả? Em mới thẹn ấy! Cả nhà em mới thẹn8ấy!“. “Đúng thế,“ Đàm Hi khoanh tay, bước vòng tới trước mặt anh ta, “Cả nhà em đều thẹn thùng, tất nhiên bao gồm cả anh ở bên trong rồi.”
Bởi vì, anh cũng2ở trong phạm trù “người nhà” mà. “Khụ!” Cố gắng trấn tĩnh, da mặt căng ra, đội trường Thời nghiêm trang, “Nhớ kỹ, về sau phải gọi là anh!” “Kẹo Thập Cẩm!”
“Anh!”
“Kẹo Thập4Cẩm!”
“Đàm Hi!”
“Anh…”
Thời Cảnh lập tức cảm thấy sảng khoái trong lòng, Thời Nguyệt cũng gọi anh ta là anh nhưng sao lại không thấy dễ nghe như thế này nhỉ? Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng kết luận là do… cảm xúc mới mẻ! Đúng, chính là cảm xúc mới mẻ. Nguyệt Nhi gọi thì nghe chán rồi, nhưng Đàm Hi mới bắt đầu gọi, chẳng phải là rất mới mẻ hay sao? “Đi, vào gặp bà với anh.” Thời Cảnh nắm lấy tay cô, muốn kéo người vào trong.
“Khoan khoan khoan.”
“Sao thế?”
“Buông tay em ra trước đã, nắm đau quá!”
Thời Cảnh như bị điện giật, vội vàng rụt tay về,“Xin… xin lỗi… anh bị quen tay.”
Mấy thằng nhãi ranh trong đội ai cũng như sắt thép, có thể tùy tiện xách đi, dần dà anh ta bị tạo thành thói quen, cứ động tay chân là chẳng biết nặng nhẹ gì.
Đàm Hi xoay cổ tay, khẽ thở phào, còn may không có vấn đề gì lớn, tên này cũng khỏe quá đi mất. “Em không muốn gặp bà sao?” “Vừa rồi đã gặp rồi mà.” Sắc mặt Thời Cảnh lạnh lùng: “Em biết rõ ý tứ của anh khác mà.” “Ý của anh là gì?”
“Em định làm anh tức giận đúng không?” Thời Cảnh ném tàn thuốc xuống, dùng chân nghiền. Đàm Hi nhìn anh ta, không nhịn được thở dài, “Một vấn đề, em nên gặp bà với thân phận gì đây? Bạn của cháu gái? Một bề dưới lễ phép? Học trò cũ? Hay là con gái của Thời Tú, cháu ngoại của bà?”Thời Cảnh nhíu mày, ngón tay động nhẹ, anh ta lại muốn hút thuốc.
“Nhìn biểu hiện của Thời Nguyệt và bà thì chắc chắn là bọn họ còn chưa biết thân phận khác của em. Em rời đi đã 5 năm rồi, bây giờ đã sang năm thứ sáu, anh có vô số cơ hội báo cho họ biết sự thật nhưng vẫn cứ lựa chọn giấu giếm tới tận bây giờ, có nghĩa là anh cũng bận tâm tới sự quỷ dị làm người ta khó có thể tin được trong chuyện này.”
“Em đang trách anh ư?”
Đàm Hi lắc đầu. “Hoàn toàn không có ý như vậy. Em chỉ không muốn làm bà thất vọng…”
“Thất vọng? Bà vui vẻ còn chưa hết, sao có thể thất vọng chứ?” Khóe miệng Đàm Hi khẽ giật nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, “Anh có thể giải thích sự tồn tại của em, nhưng anh sẽ chuẩn bị nói thế nào về mẹ em đây?”
Thời Cảnh cứng họng.
Nguyện vọng lớn nhất của bà anh ta là tìm được con gái, giờ lại có một cô cháu gái mượn xác hoàn hồn xuất hiện, nói với bà rằng con gái bà đã qua đời từ hai mươi năm trước rồi, liệu có được không?
“Nếu em nhớ không nhầm, hai năm trước bà ngoại từng trúng gió, tay đã không thể cầm cọ vẽ nữa, cảm xúc không thể có dao động quá lớn được.”
“Sao em lại…” biết?
Nghĩ lại, với mối quan hệ và thực lực bây giờ của Đàm Hi, muốn tra ra những chuyện này chẳng có gì khó, quan trọng là có muốn tra hay không mà thôi. Sắc mặt Thời Cảnh thoáng dịu lại, “Có lẽ… sự tồn tại của em có thể làm giảm đi đau đớn về sự qua đời của cô, vậy thì bà…”
“Tin em đi, một đứa cháu gái ngoại đoạt hồn và sự sống của một cô con gái, bà nhất định sẽ lựa chọn tin tưởng người sau và phủ định người trước.”
Thời Cảnh bực bội không thôi, “Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy em nói phải làm sao bây giờ?”
“Cứ để nguyên như bây giờ đi.”
“Em hiếu kính với bà như bà ngoại của mình, không cần bà phải coi em là cháu ngoại, chỉ cần bà không ghét em là được rồi.”