Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của bác sĩ, Nhiễm Dao nằm lại trong viện quan sát hai ngày.
Trong thời gian đó, Tống Tử Văn gần như duy trì tần suất trưa đến một lần, chiều một lần, buổi tối ở lại qua đêm. Tất nhiên là anh ngủ lại trong phòng thăm bệnh bên cạnh.
Giữa hai người vẫn tồn tại một gút mắc chết không gỡ được. Sáng sớm ngày thứ ba, sau khi Tống Tử Văn đi làm, Nhiễm Dao tự làm thủ tục xuất viện cho mình.
Cô suy nghĩ nghiêm túc1về mối quan hệ trước mắt của hai người, kết luận: không có ý định tái hợp, chấm dứt là tốt nhất.
Trước đây, là anh ấy đi phía trước, cô đuổi theo phía sau, đuổi vội đuổi vàng, mệt sống mệt chết. Giờ đây, vai đã đổi cho nhau, Nhiễm Dao không còn niềm vui hoặc hả giận, cô chỉ thấy thổn thức trong vô hạn. Tình cảm là một cuộc chiến không phân biệt thắng thua, hoặc là thể lực hai bên ngang nhau, hoặc là lưỡng bại câu thương.
Vì thế, Nhiễm Dao8rất hâm mộ Đàm Hi.
Cô và Lục Chinh thuộc về kiểu thứ nhất, cho dù đã chia xa 5 năm, nhưng vẫn có thể đến được với nhau.
“A Kiêu?”
“Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng gọi được! Dao Dao, rốt cuộc hai ngày nay em chạy đi đâu vậy? Làm anh sốt ruột chết mất!” Từ sau khi tỉnh rượu, Sở Kiều tìm cô điên cuồng.
Di động, tắt máy. Trong nhà, không có ai. Đến công ty, Nhiễm tổng của các người đâu? Ai nấy đều lắc đầu.
Cô biến mất hai ngày, Sở Kiều2tìm suốt hai ngày, phớt lờ khuôn mặt xanh đen của Sở Hoài Sơn, cũng không thèm nghe lời khuyên của chị cả chị Hai. Anh ta vừa lo lắng Nhiễm Dao xảy ra việc gì đó, vừa sợ cô tránh mặt vì giận anh ta.
“Xin lỗi, để anh phải lo lắng.” Nhiễm Dao nghẹn ngào. Sở Kiêu vừa nghe thấy thế, trái tim vừa chua xót vừa dịu dàng. “Cô bé ngốc…” Vừa cưng chiều vừa dung túng, “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Cổng bệnh viện trung tâm.”
“Bệnh viện?”
“Bị sốt, nằm viện hai4ngày, di động hết pin, buổi sáng vừa mới sạc pin xong.” “Em đứng đó đợi, anh sẽ đến ngay!” “Anh…”Nhiễm Dao còn muốn nói gì đó, nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy.
Sở Kiều đã sắp đến, cô nghĩ ngợi một hồi rồi đi vào cửa hàng tiện lợi đối diện.
Lấy hai cái bánh mì và hai chai nước suối, Nhiễm Dao đi ra quầy thu ngân thanh toán.
Lúc ra khỏi cửa không cẩn thận đụng phải người khác, cô xin lỗi liên tục.
“Dao Dao?”
Đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt ngông nghênh của anh ta, Nhiễm Dao bất giác cau mày: “Nghiêm Phóng?”
Sao lại là hắn?
“Thật không ngờ lại gặp được em ở đây.” Giọng nói trầm khàn, ẩn chứa một chút ý đồ khác, khiến người khác không thể phân biệt được, nhưng trực giác lại không hề thấy dễ chịu.
“Tôi cũng không ngờ đến thật.” Nhiễm Dao lạnh lùng dời tầm mắt, “Đi trước nhé.”
“Đợi chút đã…”
Dừng bước.
“Bạn cũ gặp mặt, nói chuyện chứ?” Tuy hắn dùng câu hỏi, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại không hề có ý muốn trưng cầu ý kiến. Hắn nắm thẳng lấy cổ tay Nhiễm Dao, kéo cô vào trong quán cà phê bên cạnh.“Anh làm gì đó? Buông tay…”
Sự đụng chạm của Nghiêm Phóng khiến cô nổi da gà cả người, bài xích theo bản năng.
Nhưng hắn lại làm như không nghe thấy gì, động tác bá đạo, toát lên một sự hung dữ. “Cho cô ấy một ly capuchino.” Sau khi ngồi xuống, hắn ta chỉ vào Nhiễm Dao rồi nói với nhân viên phục vụ, cách nói chuyện cao ngạo, cứ như bấm sinh đã là người ở tầng lớp trên.
“Vâng, xin đợi một chút.”
Hắn nở nụ cười với Nhiễm Dao, cố gắng cất giấu vẻ lạnh lùng, để lộ ra vài phần dịu dàng: “Anh nhớ lúc nhỏ em rất thích ăn đồ ngọt.”
“Anh cũng nói là lúc nhỏ, bây giờ tôi đã không còn thích nữa.”
Được rồi, cô vẫn thích, chỉ là cô rất ghét dáng vẻ tự cho là đúng của Nghiêm Phóng. Bắt đầu từ khi nào, mà cô với Nghiêm Phóng lại trở thành như thế này? Nhiễm Dao mím môi, nhất thời thất thần. Hắn ta không hề để ý đến sự đối nghịch của cô, thậm chỉ còn tỏ ra dung túng, mang theo nét nhu tình nhân nhạt: “Đừng đùa nữa, chẳng lẽ anh còn không rõ thứ em thích hay sao?”
“Chẳng phải anh đã xuất ngoại rồi à?” “Xuất ngoại thì không thể về nước hả?” Hắn ta hỏi lại.
Nhiễm Dao á khẩu.
Sau chuyện đó, cô và Nghiêm Phóng từ thanh mai trúc mã đã hoàn toàn trở thành người xa lạ. Nhiễm Dao không biết nên nói gì, nên làm gì, nên dùng thái độ gì để đối mặt với hắn ta.
“Em có nhớ tôi không?” “Cái gì?”
Ánh mắt anh ta nghiêm túc: “Hơn nửa năm rồi, em có nhớ anh không?”
“… Không nhớ.” Nụ cười nhạt xuống: “Không sao, anh biết em đã chia tay với Tổng Tử Văn rồi.”
Ánh mắt Nhiễm Dao co lại: “Ai nói cho anh biết?“. “Nếu như anh nói, sau khi ra nước ngoài anh vẫn luôn theo dõi các người… tin hay không?” “Đồ điên!”
“Ha ha…” Nghiêm Phóng cười to, hắn vốn đã tuấn tú, nụ cười này càng tôn lên nét đẹp của hắn ta, “Vẫn còn nhớ, lúc nhỏ em cứ thích mắng tôi như vậy, mềm mại dịu dàng, cho dù không dễ nghe cũng cực kỳ êm tai.” Nhiễm Dao nhìn vẻ mặt đang hồi tưởng lại chuyện quá khứ của hắn ta, cả người không run lên.
“Sao vậy? Em lạnh à, anh kêu phục vụ bật máy sưởi lớn hơn… Phục vụ!”
“Không… không cần… tôi không lạnh…”
“Em xem em kìa, cả người đều run cầm cập thế kia, sao không lạnh cho được?” Nghiêm Phóng nắm lấy bàn tay đặt trên bàn của cô, ánh mắt dịu dàng, giọng nói thân thiết.
Nhiễm Dạo gần như suy sụp: “Anh buông ra!” Nghiêm Phóng thu tay về: “Sao vậy, tức giận rồi à?”
“Tôi phải đi rồi…”
“Đứng lại!”
Cả người nhiễm Dao cứng đờ.
“Anh đã cho em đi chưa?”
“Nghiêm Phóng, anh lên cơn điên gì đó?” “A Dao, anh từng nói, nếu em chịu nghe lời hơn một chút thì thật ra không cần phải chịu nhiều khổ thế đâu, em không chịu tin, kết quả thì sao?”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì!”