Đã chỉ đích danh nên Sở Kiêu không thể giả ngốc được nữa.
Anh ta đồng ý giao thiệp với Tống Tử Văn, nhưng trong tiềm thức, anh ta không muốn Nhiễm Dao nhìn thấy khía cạnh xã giao của anh ta.
Anh1ta cứ luôn cảm thấy, cô sẽ không thích. Những lời đã nói ra, toàn bộ mọi người đều nhìn anh ta. Sở Kiều hoàn toàn không có tư cách từ chối. Hít sâu, đứng lên, nâng ly bằng hai tay,8mời rượu từ xa: “Chú Tống, đây là lần gặp thứ hai của chúng ta, tương lại còn phải nhờ chú quan tâm chỉ dạy nhiều hơn.”
Tống Tử Văn không nhúc nhích.
Mắt Sở Kiêu lóe lên, vẫn giữ nguyên động tác2nâng ly, không uống, cũng không buông xuống.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên cứng đờ. Sở Hoài Sơn lau mồ hôi, nhưng lại không dám lên tiếng vào lúc này.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người rơi vào thế giằng co.
Nhiễm4Dao ngồi vào vị trí, không hề bị ảnh hưởng dù chỉ một chút. Cô từ từ thưởng thức món tôm ngâm rượu, mùi vị quá thật không tối.
Một lúc sau, Tống Tử Văn mới nâng ly rượu lên, nói một câu “hậu sinh khả úy”, sau đó mới nhấp môi với vẻ tượng trưng.
So với vẻ trịnh trọng của Sở Kiều thì có thể nói Tống Tử Văn khá là tùy ý, không đứng lên, cũng không uống cạn hết ly rượu, nhưng trên mặt vẫn thể hiện đầy đủ sự khen ngợi và xem trọng đối với hậu bối, quả thật khiến người ta nhìn không thấu.
Sau khi Sở Kiêu ngồi xuống, khẽ lướt nhìn về phía Tống Tử Văn. Không biết có phải là ảo giác hay không, chú Tổng hình như… không có thiện cảm gì với anh ta lắm.
Nhưng đã bị bác bỏ nhanh chóng.
Với địa vị giờ này phút này của Tống Tử Văn, sao có thể so đo với một vãn bối chứ? Ảo giác!
Chắc chắn là ảo giác!
Suy nghĩ như thế, Sở Kiêu yên tâm rồi. Anh ta lại bắt đầu chuyên tâm gắp thức ăn cho Nhiễm Dao. “Món này ngon… món này cũng khá ngon… em gầy quá rồi, mập lên một chút vẫn đẹp hơn…” “A Kiêu, đừng gắp nữa, em ăn không hết đâu.” Nhiễm Dao nhìn một ngọn núi đồ ăn nhỏ trong bát của mình. Cô vừa thấy buồn cười vừa hết cách.
Anh nuôi cô như nuôi lợn sao?
“Ồ.” Sở Kiều thu tay về, “Vậy… thì anh không gặp nữa, em cứ từ từ ăn.” Nhiễm Dao gật đầu, mỉm cười với anh ta, sau đó bắt đầu ăn món trong bát của mình, ăn từng miếng rất nghiêm túc, cứ như mọi thứ xung quanh không hề liên quan đến cô.
Sở Kiêu thích dáng vẻ khi cô ăn nhất, mang theo sự kính nể đối với thức ăn và sự tôn trọng đối với đầu bếp, vô cùng thành kính.
Uống được hai ngụm ánh mắt của Tổng Tử Văn trôi xa, cứ bất giác nhìn về hướng nào đó.
Cô ấy vẫn không hề thay đổi gì.
Thích và không thích vẫn luôn không từ chối.
Cho dù là gì, đều ngoan ngoãn hơn kháng cự. Tính cách rõ ràng dịu dàng như thế, nhưng khi mạnh mẽ lên lại khiến người ta không thể nào chống đỡ nổi. Tống Tử Văn cười khổ, uống một ngụm rượu mạnh, đốt cháy từ cổ họng xuống dạ dày.
Rõ ràng là kết quả anh muốn nhìn thấy nhất, nhưng khi thật sự đến giờ phút này anh lại thấy… khó chấp nhận đến thế.
Cô đã có người khác. Ánh mắt cong cong, nói cười dịu dàng, từ nay về sau không còn vì anh nữa, mà vì một người đàn ông tên “Sở Kiêu“. Tống Tử Văn thở dốc, đột nhiên siết chặt nắm tay.
Hóa ra, người vẫn luôn không chịu buông xuống là anh…
Dưới gợi ý của Sở Hoài Sơn, Sở Kiều lại đi mời rượu vài người, đều là thân tín của cha anh ta. Mọi người không lạnh lùng như Tống Tử Văn. Ai nấy cũng đều vui vẻ uống rượu, còn khen ngợi một tràng dài.
Nào là “hổ phụ sinh hổ tử”, “sóng sau xô sóng trước“…
“A Kiều đã tham gia cuộc thi công chức quốc gia rồi phải không?” Người đàn ông trung niên đẩy họ lên lúc nãy bỗng nhiên lên tiếng. Sở Kiêu gật đầu: “Đầu tháng này mới thi xong ạ.”
“Cháu thi vào chức vụ gì?”