Lúc này, tổng doanh thu phòng vé của “Camelia” Hoa Hạ đã gần vượt mức mười triệu.
Riêng ở các rạp chiếu2phim, do thời gian chiếu phim bị hạn chế, cho nên thành tích như vậy đã là một điều hiếm thấy. Không ai ngờ rằng, tin vui đã truyền từ nước Mỹ đến trước.
Ngày thứ hai công chiếu “Camelia”, đã làm bùng nổ các suất chiếu đêm ở những rạp chiếu phim trên4toàn bộ nước Mỹ, trong đó khu vực trung tâm Manhattan, New York là điên cuồng nhất, vé trong ba ngày liên tiếp đều hết sạch, cho dù phía rạp không ngừng tăng thêm suất chiều, nhưng muốn mua được vé vẫn rất khó khăn.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Đầu tiên, bản thân David đã có tiếng ở nước Mỹ, tầm ảnh hưởng đến doanh thu phòng vé không thể coi thường.
Hai là, nhờ vào cảnh tượng đẹp đẽ vô cùng gợi cảm quyến rũ trong phim, cũng có sức hút riêng. Thêm vào đó, lớp khán giả đầu tiên xem phim đã tạo ra danh tiếng tốt, vô vàn những bình luận tích cực xuất hiện trên các trang web truyền thông mạng xã hội lớn là Youtube và Instagram, thu hút thành công một lượng lớn khán giả. Phía nhà sản xuất phim thừa thắng xông lên, kết nối với các đơn vị chiếu phim online. Do hạn chế về đề tài, cho nên chỉ cho người thành niên xem.
Thành tích phòng vé ngày đầu tiên đã đạt đến 5 triệu USD, tổng ba ngày đầu đã lên đến 60 triệu USD, có xu thế tăng trưởng hình miệng giếng. Nổi lên ở nước ngoài, trong nước cũng đi theo trào lưu đó.
Huống hồ, nhân vật nữ chính còn là người Hoa Hạ. Ngày 7 tháng Mười, ngày thứ ba bộ Hoa sơn trà được công chiếu ở Hoa Hạ, đã lọt vào và đứng đầu top hot search “bộ phim bi kịch hãi hùng ướt át hay nhất năm”. Rất nhanh sau đó, các đề tài liên quan đến bộ phim được lập lên, ví dụ như “Hoa sơn trà”, “Camelia”, “David Norlan”, “Bộ phim bi kịch sợ hãi nhất”… Số lượng người quan tâm cũng không ngừng tăng lên.
Buổi tối hôm đó, trang web đặt vé của Tinh Huy, chỉ trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã bán ra 300,000 tấm vé.
Khả năng hút tiền kinh khủng đã khiến ngay cả lớp lãnh đạo cấp cao của Tinh Huy cũng thấy kinh ngạc.
Ngày 8 tháng Mười, hai tiêu đề “Chole chính là Hàn Sóc” và “Tên tội phạm hút thuốc phiện đã quay trở lại” lên hot search, phía sau còn gắn thêm chữ “nổ”.
Lúc này, Hàn Sóc đang đi du lịch ở đảo Phuket, tận hưởng trời xanh mây trắng, bãi cát trắng với ánh nắng vàng.
Tắt điện thoại, không mở email, gạt bỏ đi tất cả những thứ gây huyên náo, ung dung tự tại.
Mặc cho cộng đồng mạng trong nước đang dậy sóng thế nào cũng không sao cả. Có rất nhiều chuyện, cứ quen là được. Huống hồ, vào giờ khắc đặt chân lên Hoa Hạ một lần nữa, cô đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho những chuyện xảy ra ngày hôm nay. “Bốn ngày rồi mới phát hiện ra à?” Mấy phần cảm khái, ẩn ẩn sự tiếc nuối. Không biết giới giải trí trong nước đã nổi sóng to gió lớn đến thế nào vì cô nữa. “Hút thuốc phiện cả đời đen tối!”
“Không cần tẩy, vĩnh viễn cũng không trắng lên nổi đâu!”
“Loại người này sao vẫn còn có mặt mũi xuất hiện trước công chúng thế?” “Hôm qua tôi còn đi xem “Hoa sơn trà nữa chứ, thật hối hận.”
“Đồ lừa gạt! Tức chết đi được!” “Hút thuốc phiện bị phong sát nên không hát được nữa, giờ chuyển sang phim cấp ba à? Mặt dày thế?”
“Chẳng trách có thể đóng được thể loại phim đáng ghê tởm đó, thì ra con người cô ta cũng đáng ghê tởm như vậy!”
“Đồ lẳng lơ dâm đãng, vậy mà sao trước đó còn xưng “anh” được cơ chứ?” “Hình tượng anh Sóc sụp đổ rồi, sụp đổ hoàn toàn rồi.” “Lầu trên là fan của cái kẻ hút thuốc phiện đó hả? Đui mù luôn rồi hay sao?” “Đoàn kết, chống lại “Hoa sơn trà, chống lại nghệ sĩ có vết nhơ.” “Chống lại “Hoa sơn trà, chống lại nghệ sĩ có vết nhơ.”
Tuy đội ngũ truyền thông xuất sắc nhất của Tinh Huy đang ngày đêm tăng ca, cố gắng dẫn dắt dư luận, cũng đã đưa ra các phương án khác nhau để giải quyết nguy cơ, nhưng hiệu quả rất ít.
Vết nhơ hút thuốc phiện này, thực sự quá khó tẩy sạch được! Chỉ bất cẩn một chút thôi đã hóa lợn lành thành lợn què, tình hình chỉ càng nguy ngập hơn. Không chỉ có Tinh Huy đang hành động, Thế Kỷ cũng đang gia nhập vào hàng ngũ truyền thông. Nhưng điều bất thường là không những không tranh thủ giậu đổ bìm leo mà còn giúp đỡ tẩy trắng cho Hàn Sóc.
Khi Trương Hướng Dương nhận được điện thoại, vẻ mặt mơ màng. “Chu Tổng, anh có chắc chắn là vừa rồi anh không nói ngược không?” Giúp Hàn Sóc tẩy trắng, đồng nghĩa với việc tẩy trắng cho Hoa Sơn Trà, tức là đang gián tiếp giúp đỡ Tinh Huy? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây rồi à? “Cứ làm như tôi nói.” Giọng điệu trầm thấp.
Sau đó, thẳng tay tắt máy.
Trương Hướng Dương giữ nguyên động tác cầm điện thoại, cả người ngây ra. Bộ phận truyền thông của điện ảnh Thế Kỷ.
Trương Hướng Dương: “Đưa bức ảnh hút thuốc phiện năm đó cho tôi xem.” “Tổng giám chế, chỗ tôi có đầy.” Điện thoại được đưa đến. Trương Hướng Dương cầm điện thoại, một giây sau, khẽ nhíu mày: “Cần sa?” “Vâng. Xưa nay Hồng Kông vốn thoáng hơn chúng ta, chế độ quản lý cũng thoải mái hơn. Xem ảnh thì có lẽ là Hàn Sóc chụp khi đang học trung học. Lúc đó ở Hồng Kông còn chưa cẩm cần sa, rất nhiều cô gái trẻ nghịch ngợm đều thích dùng phương thức hút thuốc cần sa để tỏ vẻ cool ngầu.” “Chậc… đây là chứng bệnh gì thế?” “Thực ra ở nước ngoài rất nhiều học sinh trung học đều từng hút cần sa.” Trương Hướng Dương gật đầu, “Thử làm bài viết về sự khác biệt văn hóa, nhớ phải cẩn thận, đặc biệt là cách diễn đạt và dùng từ, cố gắng hết sức để giữ quan điểm trung lập.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Khi cần thiết thì huy động cả đội ngũ seeder của chúng ta để dẫn dắt dư luận, chú ý giữ chừng mực, không được thể hiện quá rõ ràng. Ngoài ra… Cậu cứ làm trước đi, tôi nghe điện thoại đã.” Trương Hướng Dương ấn nút nghe, giọng điệu cung kính, “Chu Tổng…”