“Gọi tổ đánh giá phim đi cùng.” Cô thư ký hơi khựng lại: “Nhưng mà vé…” Amy chỉ đưa có một tấm vé.
“Bảo họ tự nghĩ cách đi.”
“Vâng ạ.”
Thư ký ra khỏi văn phòng, khẽ đóng cửa lại.
Cửa sổ mở một nửa, một luồng gió nóng theo đó lén vào trong, cuộn tấm vé trên bàn, bay lơ lửng trong không trung, sau đó khẽ rơi xuống đất. Từ đầu đến cuối Chu Dịch vẫn không chịu ngước lên nhìn. Gương mặt nghiêng anh tuấn mà lạnh lùng, mang theo sự lãnh đạm và cứng nhắc cao ngạo.
“Tổ đánh giá phim?!” Amy nghe điện thoại của thư ký xong, không khỏi cất cao giọng lên hỏi. “Nguyên văn lời của Chu Tổng.”.
“Còn vé phải làm thế nào?” Tấm vé cô ta lấy được cho Chu Dịch là tấm vé ở buổi công chiếu, vốn dĩ đã không bán ra ngoài, còn phải nhờ người chị em làm việc ở Tinh Huy, khó khăn lắm mới lấy được hai tấm.
Amy định đi cùng Chu Dịch. Tuy phim này hơi cay mắt một chút, nhưng cơ hội được đi xem phim cùng với Chu Dịch đã chiến thắng tất cả mọi thứ.
Phim cấp B thì phim cấp B… “Chu Tổng nói bảo họ tự nghĩ cách, nhưng tôi đoán mấy người bên tổ đánh giá phim chắc chắn sẽ lại đùn đẩy cho chị thôi. Nể tình là bạn bè, nên tôi báo tin cho chị trước, chị tự nghĩ cách đối phó đi. Good luck!”
Amy hít sâu: “Cảm ơn nhé, hôm khác tôi sẽ mời cô đi ăn sau.”
Quả nhiên, chưa đầy năm phút sau, tổ đánh giá phim đã gọi điện cho cô ta… “Amy, Chu Tổng bảo mấy anh em chúng tôi cùng đi xem cái bộ Hoa sơn trào đó, đương nhiên xem ở buổi công chiếu là tốt nhất, nghe nói David Norlan cũng có mặt, chuyện kiếm vé chúng tôi nhờ cả vào cô đấy. Chúng tôi còn đang có bản thảo phải làm gấp, cứ như vậy nhé, bye bye…”
Nói xong, tắt máy luôn.
Amy cầm điện thoại, toàn thân dường như đều đang run rẩy.
Chu Tổng ơi Chu Tổng, anh đúng là giỏi kiếm thêm việc cho người khác mà! “Chị Amy, cà phê đến rồi.” “… Ờ, cảm ơn.” “Sao sắc mặt chị lại kém thế kia? Chẳng lẽ… Huy Hoành lại gây ra scandal với cô nữ minh tinh nào à?” “… Không phải.” “Vậy thì sao thế?” Amy nói sơ lược lại một lượt mọi chuyện, “… Cô nói xem, đây có phải là ăn no rửng mỡ rồi kiểm chuyện cho tôi làm không?!”
“Không thể nói vậy được, chị cũng biết là Chu Tổng ngứa mắt với Tinh Huy thế nào, đây gọi là biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, cũng là vì để tìm hiểu cặn kẽ đối phương, hoàn toàn có thể hiểu được mà.”
“Đó là việc trinh thám làm, cần gì nguyên soái phải đích thân ra trận chứ?” Amy hừ lạnh, cố nén nỗi phiền
muộn lại. “Chỉ có thể chứng tỏ là lần này việc Tinh Huy thành lập được văn phòng đại diện ở Hollywood đã khiến cho vị đó…” Nữ nhân viên giơ ngón trỏ ra, chỉ lên trên, “Không ngồi yên được nữa rồi.” Amy dường như có điều gì suy nghĩ. “Sản phẩm đắc ý nhất của Tinh Huy gần đây chính là vị ảnh hậu cấp cao – Dạ Cô Tinh, từ Hoa Hạ cho đến Hồng Kông, cuối cùng là giết thắng đến tận Hollywood, sau khi được phong hậu tại Oscar ba lần, còn giành được giải thưởng thành tựu trọn đời. Nhưng ngoài ra, những nghệ sĩ khác cũng chỉ phát triển hạn chế ở trong nước, Tinh Huy có lẽ đang muốn nhân luồng gió của David Norlan, nên nâng đỡ một lớp người mới nữa lên.”
Không, có lẽ không cần đến một lớp, chỉ cần có thêm một “Dạ Cô Tinh” nữa thì tất cả đầu tư đều là xứng đáng.
“Ha… thú vị đấy!” Amy lộ ra nụ cười, “Vậy thì tôi phải xem xem cái cô Chole này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà dám đòi kế bước của Athena Ye!”
Chín giờ mười lăm tối, tại rạp chiếu phim Tinh Huy.
Khán giả được mời lần lượt vào rạp, Hàn Sóc đã thay bộ đồ khác, đội mũ lưỡi trai, ngồi giữa Đàm Hi và Nhiễm Dao.
“Ấy… sao cậu lại đến đây? Không cần lên sân khấu giao lưu với khán giả nữa à?” Nhiễm Dao
chớp mắt. Hàn Sóc tháo khẩu trang ra, rồi thay đổi tư thế ngồi thoải mái khác, tiện tay móc bắp rang bơ vừa ăn vừa xua tay, “Người ta đến đây là vì đạo diễn1thôi, tớ hóng hớt làm gì?”
“Dù sao thì cậu cũng là nữ chính mà!”
“Ừ, nữ chính không quan trọng!”
Chín rưỡi, kết thúc phần mở màn, người dẫn chương trình là một minh tinh tuyến ba bốn của Tinh Huy, ngoại hình ngọt ngào, phong cách phóng khoáng. Chỉ mấy câu nói đã lôi kéo được8sự hứng khởi của khán giả, khi thì cười rộ lên, khi thì bàn bạc sôi nổi.
Tiếp đó, David Norlan lên sân khấu, trả lời câu hỏi của khán giả, bầu không khí được đẩy lên cao trào.
Chu Dịch đỗ xe xong, giơ tay lên xem giờ. Còn mười lăm phút nữa là đến mười2giờ, không dây dưa thêm nữa, giơ vé vào rạp.
“Chu Tổng.” Amy từ khu nghỉ ngơi đi sang. Chu Dịch nhướng mày.
“Vừa khéo có hai tấm vé.” Cô ta lắc lư cuống vé trong tay, “Tôi cũng tò mò không biết Tinh Huy làm rầm rộ như vậy là muốn giở trò gì.” Chu Dịch4không nói gì, đi thẳng vào trong.
Người phụ nữ khẽ cong đôi môi đỏ rực, cất bước đi theo: “Bên phía tổ phê bình phim, tôi chỉ mua được vé chiếu lúc hơn mười giờ ở ngay phòng chiếu bên cạnh.”
“Um.”
Chu Dịch và Amy ngồi ở hàng ghế thứ ba. Khi hai người đi vào thì bộ phim đã bắt đầu chiếu đoạn mở đầu, đó là một bài hát tiếng Anh.
Giọng hát có hơi khàn, nhưng lại không hoàn toàn trầm xuống, mà có sức hấp dẫn độc đáo…
Gợi cảm nhưng lại không tự biết, mê hoặc đến vô hình. “Chu Tổng?” Amy không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở, vốn dĩ họ đã đến muộn, còn đứng ngay ra đó, xung quanh đã có người bắt đầu tỏ ra không vui rồi. Chu Dịch hoàn hồn lại, sau đó ngồi xuống. Giọng hát này… “Cậu hát đấy à?!” Nhiễm Dao bịt miệng, che đi tiếng hô ngạc nhiên bật ra thành lời. Đàm Hi cũng thấy hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn cô. Vị trí của ba người là ở hàng cuối cùng, dựa sát vào tường, phía sau không có ai, cũng cách quá xa phía trước, cho dù có thẩm thì bàn luận, cũng sẽ không khiến mọi người chú ý đến. Hàn Sóc ngồi như đại gia, hếch cằm lên, “Giờ khắc này, trong tình cảnh này, đáng nhẽ ra hai cậu phải đặc biệt cảm thán một câu “bảo đao” chưa già chứ?” Nhiễm Dao ra sức gật đầu, trên mặt là nụ cười lấy lòng, đấm chân cho đại gia.
Đàm Hi dựng ngón cái. Xem ra, có một số thứ thực sự rồi sẽ dần dần thay đổi…
Sau khi chuyện đó xảy ra, Hàn Sóc đã suốt năm năm không chạm vào đàn ghi ta nữa, càng đừng nói đến chuyện mở miệng ra hát.
Nay vừa mở miệng đã dùng cách thức kinh động đến thế để quay trở lại.