Ngày thứ mười sau khi sự tình xảy ra, Trương Chính Bình tự thân ra ngựa, dẫn theo cảnh sát hình sự, pháp y, thậm chí cả chó nghiệp vụ cùng nhau tiến về hiện trường, tiến hành lục soát trên quy mô lớn lần thứ ba.
“Tiểu Lâm dẫn đội A, kiểm tra phòng1khách, phòng bếp, ban công; Tiểu Hà dẫn đội B phụ trách hai phòng ngủ phụ và phòng ngủ cho khách; người của đội C cùng tôi tới phòng ngủ chính, hai pháp y cùng đi. Làm việc!”
Sau tiếng ra lệnh, ai vào việc nấy.
Bốn mươi phút sau.
“Đội trưởng Trương, có phát hiện.” Giọng8Lâm Phấn Cường vang lên từ một phòng ngủ phụ.
Trương Chính Bình tự mình đi sang, “Có chuyện gì?”
“Ngài xem cái này đi…”
“Bệnh án?”
Tên người bệnh ở trên đó là… Trương Như Thu!
Trong phòng thẩm vấn sáng mờ mờ, một người đàn bà ngồi ở trên ghế, rũ đầu, tóc dài rối tung rũ2xuống hai bên, vừa lúc che đi gương mặt nên không nhìn rõ được bà ta đang có cảm xúc thế nào.
Đột nhiên, đèn chân không trên đỉnh đầu lóe sáng rồi tối, ngay sau đó, ánh sáng vụt tắt.
Tiếng mở cửa truyền vào, Trương Như Thu thuận thế ngước mắt nhìn.
Trương Chính Bình4dẫn theo Lâm Phấn Cường đi vào, mỗi ngày đều tiến hành thẩm vấn một lần, rất nhiều lúc sẽ hỏi một vấn đề tới năm lần bảy lượt.
Hết thảy như thường, từng bước tiến hành.
“… Suy xét tới tính đặc thù của người làm chứng, bên trên đặc biệt phê duyệt để bà và con gái bà gặp nhau. Đương nhiên, toàn bộ quá trình sẽ được cảnh sát giám thị.” Nói liền nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Vào giờ này, chắc cô Đàm đã đang trên đường tới đây rồi.”
Hai mắt Trương Như Thu sáng lên, “Cảm ơn cảnh sát Trương! Cảm ơn anh!”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
“Cảnh sát Trương, con gái tôi, nó…”
“Tạm thời đừng nóng nảy.”
Lại đợi thêm nửa tiếng, vẫn không thấy người tới.
Đến tận khi Trường Chính Bình cũng không nhịn được mà nhíu mày thì cửa phòng thấm vấn mới được đẩy ra từ bên ngoài.
Người xuất hiện lại không phải là Đàm Vi.
Tiểu Hà nhanh chóng bước vào, vẻ mặt nghiêm túc, đi tới bên cạnh Trương Chính Bình, cúi người nói nhỏ cầu gì đó.
Giầy tiếp theo, Trương Chính Bình liền đứng phắt dậy.
“Tại sao lại như thế: Tình hình ở hiện trường thế nào?” Nói liền định đi ra ngoài.
Trương Như Thu nheo mắt, có một dự cảm chẳng lành, “Cảnh sát Trương, xảy ra chuyện gì thế? Con gái của tôi đâu? Vi Vi của tôi đâu? Tại sao nó còn chưa tới?”
Trương Chính bình rời đi đầy dứt khoát và lưu loát.
“Không… các người không thể đi được… nói rõ ràng cho tôi biết đi…”
“Đủ rồi! Người trong tình trạng tình nghi, xin chú ý tới thái độ của bà!” Lần Phấn Cường lạnh lùng, trầm giọng quát lên.
“Cảnh sát Tiểu Lâm, tôi biết cậu là người tốt, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra hay không? Con gái tôi đâu rồi? Nó đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
“Không thể trả lời.”
“Cảnh sát Lâm, tôi cầu xin cậu…” Trương Như Thu kích động đứng bật dậy.
“Ngồi xuống!”
“Cảnh sát Lâm…”
“Tôi bảo bà ngồi xuống!”
“Không, nhất định là Vi Vi đã gặp phải chuyện gì rồi! Tôi muốn đi tìm nó!”
Sắc mặt Lâm Phấn Cường hơi thay đổi, thuận tay rút gây cảnh sát ở trên người ra gõ mạnh xuống cái bàn sắt trước mặt người đàn bà.
Rầm rầm!
Trương Như Thu cứng đờ tại chỗ.
“Ngồi xuống! Tôi bảo bà ngồi xuống. Có nghe thấy không hả?” Giọng điệu tức giận của người đàn ông gần như là gầm lên.
Trương Như Thu chậm rãi ngồi trở lại ghế, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Cảnh sát Lâm, cậu đã nghe nói qua sự kiện Heidelberg chưa?”
Lâm Phấn Cường sửng sốt.
Là cảnh sát, đọc thuộc hết các vụ án tiêu biểu trong và ngoài nước là bắt buộc, trong đó “Heidelberg của nước Đức” là một vụ án thôi miên giết người điển hình.
“Bà muốn nói gì hả?”
“Thực ra, tôi rất thích màu tím, cũng chỉ có thể nhìn thấy màu tím.”
Lâm Phấn Cường nhíu mày, nhìn người đàn bà trước mắt vô cùng chăm chú.
“Bốn giờ sáng nay, tôi cảm thấy hình như tôi sắp chết. Đến giữa trưa, tối thật vui vẻ vì tôi còn sống, tôi vẫn luôn vui vẻ từ trưa tới tận bây giờ.”