May mắn là Lục Chinh ra tay đúng lúc.
Trương Như Thu giết người ư?
Lại còn dùng cách không thông minh như thế, cái này thật không giống với phong cách của bà ta… Đàm Hi ngồi trên ghế da trong văn phòng, khuỷu tay chống lên bàn, cả người lâm vào trầm tư.
Đột nhiên, tiếng máy bàn reo vang.
Cô ấn nút mở loa, “Judy, có chuyện gì thế?”
“Lễ tân dưới tòa nhà nói có một người phụ nữ họ Hứa tới tìm cô, có gặp không ạ?”
“Để cô ta lên đi.”
Không đến năm phút sau, Hứa Ninh đã vọt vào.
“Đi ra ngoài.” Đàm Hi lạnh lùng mở miệng.
Chân người phụ nữ cứng đờ, “Đã tới lúc nào rồi mà cô còn…”
“Tôi bảo cô ra ngoài, gõ cửa một lần nữa.”
Hứa Ninh dừng chân.Đàm Hi hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu thỏa hiệp nào.
Cuối cùng, Hứa Ninh nhụt chí, chấp nhận thua cuộc, lại quay ra ngoài, đóng cửa vào.
Sau đó…
Cốc cốc cốc!
Giọng Đàm Hi lãnh đạm, “Vào đi.” Hứa Ninh giẫm giày cao gót, mặc váy hai dây, lập tức vọt tới trước bàn làm việc của Đàm Hi, hai tay chống trên mặt bàn, ý đồ muốn dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống để nói chuyện với Đàm Hi.
Không ngờ người ngồi ở trên ghế da đẩy lùi ghế về sau, tức khắc kéo giãn khoảng cách với bàn làm việc lên tận hai mét, cũng vì thế tạo ra một khoảng cách khá dài với Hứa Ninh.
Tiện đà, khoanh tay trước ngực, tư thái nhàn nhã.
Cô có thể nhìn từ trên cao xuống thì tôi vẫn có thể ung dung.
Hứa Ninh: “…”
“Tìm tôi có việc gì, nói thẳng đi.”
“Giờ Trương Như Thu đã bị bắt rồi, vẫn tiến hành theo kế hoạch cũ chứ?”
Đàm Hi lắc đầu, “Tạm dừng.”
“Why?” Hứa Ninh buông tay ra, “Cơ hội tốt để bỏ đá xuống giống như thế, tại sao lại muốn buông tha? Có ý định mưu sát và cố ý gây thương tích, hai tội cộng lại chẳng phải sẽ càng nặng hơn sao?”
Đàm Hi nhìn cô ta, cảm thấy thật nực cười.
Hứa Ninh chỉ thấy tóc gáy dựng đứng cả lên, “Cô… sao cô lại nhìn tôi bằng ánh mắt như thế chứ?”
“Người không biết còn tưởng giữa cô và Trương Như Thu có thù oán sâu nặng gì cơ.”
Hứa Ninh toét miệng cười, “Đại tổng tài à, hình như là cô vẫn luôn ân cần dạy bảo, dẫn đường cho tôi tin rằng Trương Như Thu cố ý đẩy tôi vào hố lửa, giờ cô lại nói như thế, cô không thấy bản thân mình rất mâu thuẫn à?”
Đàm Hi cũng chẳng bực: “Hiện tại, sự việc mới chỉ xảy ra có ba ngày, cảnh sát phong tỏa toàn diện tiến trình điều tra vụ án, Uông Hải Thành cũng không tỉnh lại. Lúc này, cô dám tùy tiện hành động ư?”
Hứa Ninh nghẹn họng, không nói nên lời, chỉ có thể giương mắt nhìn cô.
“Tôi biết, cô muốn nhanh chóng nhận lấy lợi ích rồi chạy lấy người, nhưng trên đời này không có bữa cơm trưa nào miễn phí, huống chi còn là bữa trưa phong phú như thế, cô cảm thấy có thể dễ dàng nhét vào miệng được không?”
“Ý cô là sao? Cô muốn qua cầu rút ván?”
“Cô Hứa, chú ý giọng điệu nói chuyện của cô!” Đàm Hi thu lại nụ cười, “Cho dù tôi lật lọng thì cô có thể làm gì tôi?”
“…” Thổ phỉ! Lưu manh!
“Đương nhiên, thương nhân trọng nhất chữ tín, tôi sẽ không vô duyên vô cớ nuốt lời, trừ phi… có lý do không thể không nuốt lời, ví dụ như cô làm hỏng chuyện, hoặc ví dụ như cô muốn chơi trò lắm chiêu trong quá trình này.”
Hứa Ninh mím môi, đột nhiên cụp mắt.
“Được rồi, nếu cô Hứa không còn chuyện gì nữa thì về đi, còn làm như thế nào thì cứ chờ điện thoại của tôi.”
Hứa Ninh xoay người rời đi, dáng vẻ như tức đến hộc máu rồi.
Đàm Hi, “Đừng quên đóng cửa lại.”
Hứa Ninh: “…”
“Người đi rồi chứ?”
Judy gật đầu: “Đây là bản kế hoạch sau khi bộ phận đầu tư trực tiếp sửa chữa lại và trình lên.”
“Để đó đi, đúng rồi, bảo Hứa Nhất Sơn tới đây một chuyến.”
“Đàm Tổng, cô quên rồi à? Hôm trước Hứa Tổng và luật sư Trình đã ra nước ngoài rồi mà.”
“Thế à?” Đàm Hi hơi ngẩn ra. Judy gật đầu, “Đã sắp xếp xong cả công việc của nửa tháng tiếp theo rồi ạ!”
“Vậy… Thôi, cô cứ đi làm việc của mình đi.”
“Có việc thì cố cứ gọi tôi.”
“Um.”
Hứa Nhất Sơn không ở đây, cô phải tìm ai để hỏi thăm bây giờ?
Đàm Hi đột nhiên nhớ ra một người, lấy điện thoại, mở tìm danh bạ, “Tiểu Bạch Bạch, đã lâu không gặp…”
Lại nói tới Đàm Vi, sau khi trải qua hai củ shock lớn, cô ta không thể không tỉnh táo lại với tốc độ nhanh nhất.
Mẹ còn đang ở trong nhà giam, chồng còn đang nằm viện.
Đàm Tông Võ lại bị Nhậm Tĩnh quản rất chặt nên không dám nhúng tay vào chuyện của vợ cũ, trước mắt chỉ có thể dựa vào chính bản thân cô ta mà thôi!
Không phải không mềm yếu mà là không thể mềm yếu.
Không phải không muốn nhận thua mà là không dám nhận thua.
Cũng nhờ thế, cô ta lại trở nên kiên quyết, dũng cảm hơn, không còn chìm đắm trong thất bại trước đó nữa, cả người lúc nào cũng hừng hực khí thế.
Lúc này, cô ta căn bản không có thời gian để bị thương.
“… Ngay từ đầu, bà Trương cũng chỉ thừa nhận đã dùng gạt tàn đập vào phần đầu người bị hại trong cơn xúc động mà thôi, cái đập đó làm cho nạn nhân hôn mê, sau đó liền kéo người lên sofa rồi về phòng ngủ nghỉ ngơi. Đến sáu giờ mười lăm phút sáng hôm sau, khi vào phòng của cô thì lại thấy Uống Hải Thành đang nằm ở trên giường.”
Luật sư phân tích vụ án đầu vào đấy, Đàm Vị ngồi ở phía đối diện, vừa nghe vừa nghĩ lại cảnh tượng buổi sáng ngày hôm đó.
Hoàn toàn không khác gì những lời mà luật sư vừa nói.
“Liệu cái này có thể chứng minh là mẹ tôi không giết người được không?”
Luật sư xua tay, “Trước hết cổ Đàm cứ bình tĩnh nghe tôi nói hết đã. Sau khi người bị hại được đưa tới bệnh viện, | bác sĩ và pháp y đã cùng bắt tay kiểm tra giám định sức khỏe của anh ta, hôm sau thì kết quả được phân tích xong, tôi đã gọi ngay tới tòa án để xem báo cáo phân tích cụ thể, bên trên đã nói rất rõ ràng rằng vết thương trên đầu người bị hại không nặng, nguyên nhân khiến anh ta hôn mê bất tỉnh là do uống thuốc ngủ quá liều.”
“Thuốc ngủ?” Đàm Vi đứng bật dậy.
Luật sư gật đầu: “Thế nên, cô Đàm à, cô hãy thành thật nói cho tôi biết, bà Trương có thói quen uống thuốc ngủ không? Hoặc là nói, trong nhà cô có loại thuốc này không?”
“Mẹ tôi luôn ngủ rất ngon giấc, chưa từng thấy bà ấy phải uống thuốc ngủ bao giờ…”