Con Dâu Trời Phú

Chương 1237




“Chân anh đã đỡ hơn chưa hả?” Nhiễm Dao đẩy bả vai anh ta, “Nặng chết đi được…” Y như lợn ấy.

Thấy cô thực sự phải cố hết sức, Sở Kiêu không dám bày trò nữa, đứng thẳng lên, thu tay về, trên chóp1mũi còn thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng của người thiếu nữ.

Mơ hồ lưu luyến, mơ hồ say mê.

“Khụ! Cũng đỡ hơn rồi.”

Nhiễm Dao thở dài một hơi, lau mồ hôi ướt nhẹp trên tóc mái. Trời ạ, cục cưng mệt chết mất rồi.

“Muốn8ăn gì nào?” Sở Kiều dò hỏi.

“Gì mà chả được.”

“Món Nhật, hải sản, sushi, lẩu, món Quảng Đông, cô chọn một thứ đi.”

Nhiễm Dao ngẫm nghĩ, “Lẩu đi.”

“Đi thôi!”

Đi chưa tới năm phút, hai người đã dừng ở trước của một quán lẩu.

“Xuyên Du2Vị?” Nhiễm Dao chớp mắt.

“Từng tới ăn với bạn một lần, không gian không tệ, hương vị cũng khá, thử không?”

“Được thôi.” Mi mắt cong cong, má lúm đồng tiền chợt hiện.

Sở Kiều nhất thời ngơ ngẩn, lại có chút si mê.

“Không vào à?”4Nhiễm Dao nhìn anh ta.

Hít sâu, kiềm chế rung động cuồn cuộn trong lòng, chàng trai trẻ mỉm cười như tắm mình trong gió xuân: “Đi thôi.”

Không thể sốt ruột, đừng làm cô ấy sợ…

Muốn ăn hết một quả táo thì cũng phải cắn từng miếng một, theo đuổi con gái thì cũng phải theo đuổi từng bước.

“Kính chào quý khách.”

“Cho tôi một phòng riêng.”

“Vâng, xin mời đi theo tôi.”

Khi cái nồi lẩu đỏ rực, bóng dầu đến tận đáy nồi được đưa lên, Nhiễm Dao không nhịn được nuốt nước bọt, “Anh là… các anh có lẩu uyên ương không vậy?”

“Xin lỗi, quán tôi không bán lẩu uyên ương, hơi cay là thỏa hiệp cuối cùng.”

Cứ thế, hai công dân thủ đô chạy tới một quán lẩu Tứ Xuyên chính tổng gọi một nồi nước cay và mười đĩa đồ ăn, sau đó, vừa thổi khí lạnh vừa ăn đến đầm đìa mồ hôi.

“Sớm biết thế đã không mặc váy đi ăn rồi.” Nhiễm Dao vừa hít khí thả hơi, vừa vươn đầu lưỡi ra, dùng tay làm quạt gió.

Giữa mùa hè đi ăn lẩu, cho dù có điều hòa thì cũng không thể tránh được toát mồ hôi, váy làm bằng vải dệt mỏng, màu nhạt nên đã sớm ướt đẫm rồi.

Dán vào da, khí lạnh thổi qua chẳng khác nào như dán lên bằng vậy.

Sở Kiêu nghe vậy liền buông đũa xuống, lấy từ trong túi xách ra một cái áo thun dài màu trắng và đưa cho cô, “Cotton hút mồ hôi, cổ vào WC thay đi.”

“Nhưng mà bên dưới…”

“Yên tâm, chiều dài đủ để cô mặc nó thành váy mà.”

Nhiễm Dao nửa tin nửa ngờ, trong phòng có WC, cô đi vào luôn.

Năm phút sau, cửa mở ra, thiếu nữ mặc cái áo thun dài bước ra.

“À… Áo có hơi rộng nên tôi đã thay đổi một chút, không kỳ quái lắm chứ?” Nhiễm Dao dò hỏi.

Suýt chút nữa thì Sở Kiều nhét luôn miếng thịt viên rau thơm vào trong lỗ mũi, sao có thể kỳ quái được, quả thực đẹp muốn chết đi được có biết không hả?

Áo thun nam khá dài, vạt áo trùm tới tận đầu gối cổ, vừa lúc có thể mặc thành váy.

Đáng tiếc, vị trí bả vai quá rộng, nếu không thay đổi một chút thì khung xương mảnh khảnh của Nhiễm Dao không thể mặc nổi nó.

Thế là xé mở cổ tay áo bên phải, thắt lại ở nách, biến thành kiểu dáng lệch một bên vai, trên eo thắt cái đai lưng của cô, nháy mắt trở nên vô cùng ưa nhìn.

“Tiểu Sơn Trà, tay nghề cô không tồi đâu.”

“Cần câu cơm mà, sau có thể quá kém được chứ?”

Sở Kiều đảo mắt, “Cô làm thiết kế thời trang?”

“Có vấn đề gì sao?”

“Không… Tôi vừa gặp cô đã thấy cô có khí chất của người làm nghệ thuật rồi.”

Nhiễm Dao mỉm cười, ai mà chẳng thích được khen ngợi, cô cũng không phải ngoại lệ.

“Ngồi đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” “Ừ.” Cô lại ngồi vào ghế của mình, uống một ngụm sữa lạc, lại thuận tay cho miến vào trong nồi, dùng đũa nhấn xuống.

“Nói đi, tôi còn chưa biết tên tiếng Trung của cổ đấy.” “Suyt! Lúc ăn cơm thì không nên nói chuyện.”

“… Oh.”