Trước quán ăn, A Phi đi đi lại lại, thỉnh thoảng còn nhìn đồng hồ.
Nhất Sơn cũng nghển cổ nhìn ra ngoài đầu hẻm, độ cong xoay người có hơi buồn cười nhưng trong đáy mắt lại là thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Hắn nghi ngờ, có khi anh Hoán bị ám sát rồi cũng nên.
Đây cũng là một tên ngộ độc phim chưởng…
“Sao vẫn chưa tới… Đã 6 giờ 40 phút rồi…”
Ở đằng sau, hơn 20 người anh em đều thổn thức lên tiếng.
So với sự nôn nóng của mọi người, Đàm Hi vẫn bình thường, cầm một cái ghế nhỏ đến ngồi cạnh thím béo, hai người phụ nữ ghé vào một chỗ, ngoại trừ buôn chuyện thì còn có thể làm gì chứ?
Thiếu mỗi người cầm đĩa hạt dưa dâng lên nữa mà thôi…
“… Ha ha, còn không phải thế ư? Lão già đó bị vợ mình tát hai cái lăn ra đất, ʍôиɠ nện xuống, khà, ngã cái ngu luôn. Con bồ thì cuốn chăn ngồi trêи giường khóc lóc, sợ tới mức cả người run rẩy!” Đây là chuyện về hai vợ chồng ở quán cách vách, thím béo kể cho Đàm Hi nghe, trình độ xuất sắc không thua gì livestream tại chỗ cả.
“Sau đó sao ạ?”
“Thằng kia theo mụ vợ về nhà, con bồ bị đánh một trận tơi bời.”
“Hết rồi ạ?”
“Nếu không thì còn thế nào nữa?”
“Tha thứ dễ vậy ạ?”
“Chẳng lẽ ly hôn thật chắc?”
“Không được ạ?”
“Con còn nhỏ như thế, mụ vợ lại chẳng có nghề ngỗng gì, ly hôn rồi sống kiểu gì đây?”
Đàm Hi líu lưỡi.
“Hơn nữa, mấy ngày rồi thím chẳng thấy Phì Tử đâu, không biết nó đang bận cái gì nữa? Thím Trương ở nhà bên cạnh giới thiệu một cô gái, thím định để hai đứa nó làm quen với nhau xem thế nào.”
“Chắc là có việc bận ạ!” Đàm Hi nói cho qua chuyện.
“Khụ, nó thì có gì mà bận chứ? Cùng lắm cũng chỉ là chân sai vặt, tới công trường giục tiền mà thôi, cái xác dữ dội đó của nó cũng dọa người được đấy.” Nói xong, thím béo lại cười rộ lên, trong mắt ngập tràn sự ấm áp.
Bà ấy và chồng không có con, vẫn luôn coi Phì Tử như con trai trong nhà, lo lắng hơn một chút cũng là bình thường.
Đàm Hi không nói tiếp, sợ nói nhiều lại thành lỡ mồm nên chuyển sang đề tài khác.
Thím béo cũng không nghi ngờ gì, rất vui vẻ, có lẽ là do tính cách nên nói tới đề tài nào cũng có thể bắt nhịp được, hai người nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.
“Chị Đàm.” A Phi nhíu mày, đi tới, “Để em chạy xe đi tìm anh ấy.”
Đàm Hi ừ một tiếng, A Phi vừa đội mũ bảo hiểm lên, chuẩn bị nổ máy thì từ đầu hẻm lại truyền tới tiếng xe máy gầm rú, một chiếc xe máy phóng vào, ngừng trước quán ăn, Ân Hoán tháo bỏ mũ bảo hiểm ra, một tay cầm áo khoác, chào hỏi các anh em.
“Anh Hoán tới rồi.”
“Chào anh Hoán.”
“…”
A Phi khẽ thở phào: “Anh, không có chuyện gì đấy chứ?”
“Không có gì.” Ân Hoán xua tay, lập tức đi tới trước mặt Đàm Hi, khẽ chào một tiếng.
Đàm Hi giương mắt nhìn hắn: “Đổi xưng hô đê.”
Ân Hoán là lão đại của đám người này, một tiếng “chị” này, Đàm Hi không đảm đương nổi.
“Đổi thành cái gì?”
“Gọi thẳng tên đi, Đàm Hi.”
Cô không định biến thành nữ lưu manh, có điều vì muốn mượn sức mạnh của Ân Hoán làm việc cho mình nên mới làm trao đổi với hắn, mới ra tay với Ngụy Cương.
Nói đến cùng, quan hệ giữa bọn họ cũng chỉ là hợp tác, để thỏa mãn nhu cầu của nhau mà thôi.
Ân Hoán ngồi xuống cạnh cô, thím béo thấy thế liền thức thời lấy cớ rời đi: “Để thím chuẩn bị đồ ăn cho mọi người…”
“Nói đi, cô có chuyện gì yêu cầu anh em…”
Đàm Hi xua tay, ngắt lời hắn ta: “Để anh em của anh ăn no đã. Tôi mời.”
Những người ở đây đều từ công trường tới thẳng quán, đừng nói là ăn cơm, ngay cả nước cũng chưa kịp uống nữa.
“Ừ.”
Ân Hoán đưa mắt ra hiệu cho A Phi, người sau liền đứng lên, vẫy tay hét to với mọi người: “Hôm nay chị Đàm chủ chi, mọi người cứ ăn nhiều vào nhé!”
Lời vừa dứt, vô số tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên.
Rất nhanh, thím béo liền mang đồ ăn lên, tay chân nhanh nhẹn, A Phi lại gọi mấy người anh em đi lấy bia, không khí lập tức sôi động hẳn lên.
“A Phi, Nhất Sơn, các cậu cũng tới đây ngồi đi.”
Thêm vào Ân Hoán và cô, vừa vặn bốn người một bàn, đây là định bàn chuyện chính sự sao?
“Những người hôm nay tới đây có đáng tin không?” Đàm Hi lên tiếng trước.
Thấy Ân Hoán không định nói, A Phi liền sờ mũi: “Đều là anh em lăn lộn với nhau nhiều năm rồi, đại bộ phận đều từ quê lên, lúc đi làm ở công trường thì dần tụ lại với nhau.”
“Tính cách, nhân phẩm thế nào?” Đây là thứ mà Đàm Hi vẫn luôn nhấn mạnh nhất.
“Tôi có thể dùng mạng của mình để đảm bảo.” Ân Hoán đột nhiên lên tiếng.
Đàm Hi nhìn qua ba người, cuối cùng dừng ở Nhất Sơn vừa mới biết chiều nay, thanh niên cao lớn nhưng vẻ mặt lại rất ngây ngô.
“Các anh nói qua tình hình với anh ta đi đã.”
A Phi gật đầu, mở miệng liền nói ra chuyện Ngụy Cương vừa chết thế nào, nước bọt bắn như mưa.
Anh chàng kia nuốt nước bọt, “Chết… chết… thật rồi sao?”
Cái tên Ngụy Cương kia cũng đã từng cùng làm ăn ở công trường với bọn họ, cũng từng xưng anh em, đối xử chân thành, nhưng sau đó lại trở thành phản đồ, không những ăn chặn tiền công trình mà còn dùng không ít mưu hèn kế bẩn với bọn họ.
Mọi người ở đây đều hận hắn nghiến răng nghiến lợi, Nhất Sơn cũng thế.
“Chết thì tốt! Cái thẳng chết toi đó cuối cùng cũng bị Ông Trời thu thập rồi!”
“Cũng chẳng phải là do Ông Trời có mắt đâu…” A Phi cố thừa nước đục thả câu.
“Là sao, nói thế nào?”
A Phi cười thần bí, kể đầu đuôi cậu chuyện lại cho hắn nghe.
Hắn ta cứng đờ mất một lúc lâu, sau đó nhìn về phía Đàm Hi, trong đáy mắt đột nhiên phát ra ánh sáng khiến người ta phải sợ hãi—
“Chị Đàm! Từ hôm nay trở đi, ngoại trừ anh Hoán ra thì chị chính là thần tượng thứ hai của em, có chuyện gì chị cứ phân phó, chỉ cần Hứa Nhất Sơn em có thể làm được thì chắc chắn có chết cũng không từ nan!”
Vỗ ngực bồm bộp, giọng điệu đầy anh hùng hảo hán Lương Sơn, nhiệt huyết phát ra từ tận trong xương cốt.
Đàm Hi uống một ngụm bia, nghe vậy thì cười đáp: “Đúng là có việc, có điều cũng không nghiêm trọng như cậu nói đâu.”
Ba người đàn ông nhìn nhau, Đàm Hi coi như không nhìn thấy, lại thong thả, ung dung gắp mấy miếng ăn, “Tôi nghe nói hiện tại trong thành phố đang lưu hành một loại chơi cổ phiếu mới gọi là cược cổ phiếu.”
“Cổ phiếu thì em không biết gì đâu, nhưng đánh cược cổ phiếu thì em biết.” Hứa Nhất Sơn nhếch miệng, hàm răng trắng nổi bật trêи nước da đen nhìn cực kỳ lóa mắt.
Vẻ mặt Đàm Hi rất bình tĩnh, trong mắt Ân Hoán và A Phi lại đầy nghi hoặc.
Bọn họ là lưu manh, cổ phiếu thì đã từng nghe nhưng chưa thấy bao giờ, biết nó có thể kiếm được rất nhiều tiền nhưng vẫn biết thân biết phận, không chạm vào bao giờ.
Chưa nói đến việc đây là chuyện của mấy người được ăn học tử tế, chỉ riêng những quy tắc giao dịch, còn cả biểu đồ xu thế cũng đã đủ làm cho bọn họ hoa cả mắt.
“Cổ phiếu rất phức tạp nhưng cược cổ phiếu lại rất đơn giản. Cũng giống như đánh cược lớn và nhỏ, chẳng qua thứ đánh cược là tăng hay giảm mà thôi…”
Nhà cái sẽ đưa ra tám đến mười loại cổ phiếu, mỗi ngày khi bắt đầu phiên giao dịch sẽ đặt cược, mua tăng hoặc mua giảm, lấy báo cáo cuối ngày làm chuẩn, mua một lời mấy lần, còn lời lãi bao nhiêu thì phụ thuộc trực tiếp vào sự biến động của giá cổ phiếu.
“Nói cách khác, nếu có người mua cổ phiếu số 2 giảm, đến khi có báo cáo cuối ngày, nếu giảm thì dù có mua một đi chăng nữa, giảm càng nhiều thì lãi càng lớn.”
A Phi gật đầu: “Nghe có vẻ không khó lắm, cũng chẳng khác gì cược lớn, nhỏ và đầu cơ tích trữ bất động sản ấy, chỉ có điều thời gian chờ ban đầu sẽ hơi dài.”
Cứ thế, chẳng cần thủ tục mở tài khoản gì, thậm chí người chẳng hiểu biết gì về cổ phiếu cũng có thể tham dự, chỉ cần may mắn, dù đoán bừa cũng có khả năng trúng 50%, cơ hội thắng lớn là rất cao.
Đơn giản, thô bạo, thực ra chẳng khác gì cách chơi trong các sòng bạc ngầm cả, không có gì khác nhau, chẳng qua dính vào hai chữ “cổ phiếu” nên thấy có vẻ oai hơn mà thôi.
Đàm Hi lại bổ sung vào cách nói của Hứa Nhất Sơn, lúc này Ân Hoán và A Phi mới hiểu rõ.
“Chị Đàm, cái này thì liên quan gì tới chúng ta?”
“Có. Tôi muốn làm nhà cái.”
Một tiếng sét ngang trời, ba người đàn ông đều sửng sốt, đần ra tại chỗ.
“Chị, chị, chị…” A Phi run rẩy nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Hứa Nhất Sơn cũng đờ người ra.
Ân Hoán còn đỡ, chỉ kinh ngạc một chút rồi lập tức bình tĩnh lại: “Cô có chắc là mình không nói đùa không?”
Đàm Hi thu hết phản ứng của ba người vào trong mắt, dường như đã tiên liệu từ trước nên cũng không tỏ ra ngoài ý muốn, bình tĩnh nói tiếp—
“Trước mắt, cược cổ phiếu đang rất thịnh hành ở Thượng Hải và Thâm Quyến, lấy hai thành phố này làm trung tâm thì chủ yếu là lan về phía nam, phía bắc lại rất ít.”
Thứ nhất là vì ở Thượng Hải có sàn giao dịch chứng khoán, rất thuận tiện cho việc theo dõi động thái; thứ hai, phía nam cũng ít kiểm soát gắt gao việc đánh bạc hơn phía bắc, rốt cuộc còn có thành phố bài bạc Macao ở đó, chính phủ cũng không dám làm quá chặt.
“Thông thường sẽ là sòng bạc ngầm làm nhà cái, nhà thầu làm trung gian liên hệ với người đặt cược, công việc chủ yếu là thu tiền về và trả tiền thắng cược.”
“Theo tôi được biết, hiện giờ ở thủ đô mới chỉ có mấy nơi xuất hiện loại hình này nhưng không đẩy mạnh, đặc biệt là ở các sòng bạc ngầm vốn có được lợi thế lớn, vì thế cách chơi cổ phiếu này tạm thời còn chưa trở thành trào lưu.”
Ngụ ý, thị trường này vẫn còn trống, tốt nhất nên ra tay trước, nhân cơ hội chiếm lĩnh địa bàn!
“Nhà cái cần phải có một nguồn tiền lớn, chị Đàm, chị…” A Phi muốn nói lại thôi.
Tuy rằng Đàm Hi ra tay phóng khoáng, nhìn giống con nhà giàu, nhưng tiền có nhiều thế nào cũng không so được với sòng bạc ngầm!
“Cái này không cần lo lắng. Tôi chỉ hỏi, nếu tôi làm nhà cái thì các anh có muốn làm người trung gian không? À, chính là làm nhà thầu đấy.”
Ba người im lặng.
“Dù cho chúng tôi đồng ý thì người đặt cược cũng sẽ không yên tâm giao tiền cho chúng tôi đâu.” Hứa Nhất Sơn là người sáng suốt nhất.
Ngày thường hắn ngứa tay cũng sẽ tìm hiểu một chút, hắn đã từng thấy loại đánh cược này ở một sòng bạc tại thành phố, gần như chẳng ai thèm đếm xỉa gì hết.
Đàm Hi búng tay một cái, “Vậy thì để bọn họ yên tâm thôi.”
Cô rót đầy cốc, bọt bia phủ đầy miệng cốc, hơi lạnh bốc lên, “Nếu trêи tay các anh có một số tiền, chuẩn bị cầm đi đánh bạc, vậy các anh sẽ chọn chỗ như nào?”
A Phi: “Quy mô lớn, người chơi nhiều.”
Ân Hoán: “Danh tiếng tốt.”
Nhất Sơn: “Ông chủ sòng bạc có uy tín và danh dự.”
“Những thứ các anh vừa nói, đều là muốn tìm một nơi chất lượng và bảo đảm. Thua, sẽ không bị lừa bịp, thắng, sẽ không bị nợ tiền. Nếu có thể làm cho đối tượng của các anh có lòng tin, hơn nữa nhà cái lại là nhân vật lớn, vậy đoán xem bọn họ có tình nguyện móc túi tiền của mình ra không?”
“Nếu vậy thì em nghĩ sẽ có rất nhiều người tình nguyện đấy.” A Phi gật đầu, sau đó lại lắc: “Có điều, muốn lấy được sự tin tưởng của người xa lạ cũng không đơn giản như thế được.”
“Không cần tin tưởng, chỉ cần làm bọn họ hâm mộ cũng được rồi.”
“Hâm mộ?”
“Trước mặt đã có mấy người thành công, chẳng lẽ những người đằng sau còn ngồi yên được sao? Làm người thì ai cũng có lòng ghen tị cả.”
Ân Hoán như suy tư gì đó, sau một lúc liền lạnh lùng nói một câu: “Ý cô là muốn chúng tôi góp vốn?”
Đàm Hi ngây ra, không ngờ có người lại nhìn thấu ý đồ của cô nhanh như thế, một khi đã vậy—
“Đúng thế.”
“Cô làm thế là phạm pháp đấy!” Trầm giọng nói, lạnh lẽo như băng.
“Phạm pháp thì chưa chắc, nhưng dẫm tuyến là chắc chắn. Nếu việc này thành công, lợi nhuận của trung gian thế nào cũng có thể tưởng tượng ra. Nếu các anh không muốn thì tôi sẽ không cưỡng ép, nhưng cơ hội chỉ có một lần, hy vọng các anh suy xét thật rõ ràng.”