Cuối cùng, không thể từ chối được nên Nhiễm Dao đành nhận lấy.
Nghĩ thầm: Mũ còn có tác dụng hơn hoa cô dâu nhiều.
Mặt trời ngả về Tây, hai người đứng dưới bóng cây, bên chân là ván trượt và chai nước khoáng, mỗi người đều cầm điện thoại của mình, màn hình xoay ngang, đầu ngón tay liên tục vuốt trên bề mặt.
“Tiểu Sơn Trà à, cô mau ngồi thấp xuống trong bụi cây này, đừng để đối phương phát hiện ra.”
“Hả? Bên chỗ tôi không… toi rồi! Đát Kỷ ở1đằng sau. Cô ta phát hiện ra tôi rồi, làm sao bây giờ a a a?”
Sở Kiêu nhếch môi, một cái dịch chuyển đẹp mắt, phóng ra kỹ năng, “Đừng sợ, Hậu Nghệ ca ca tới cứu cô đây!”
“A…”
“Đẹp trai không nào?”
Nhiễm Dao bĩu môi, “Tinh tướng.”
“Làm ơn đi, tôi vừa cứu cố đấy!”
“Thế nên có cần tôi cảm ơn anh không?”
“Cảm ơn thì miễn, khen một câu là được rồi.”
“Ồ, cấp của anh cao phết.” Sở Kiêu hừ lạnh, “Hay là cô cứ khen tôi thao tác trâu bò đi?”
“Ai biết8có phải anh dùng tiền mua tài khoản này không chứ?”
“Đệch! Tôi mà là loại người đó sao?”
Nhiễm Dao đá anh ta: “Đừng nói nữa, nhanh đi đẩy tháp nào!”
Hai phút sau…
“Yes! Thắng rồi!”
Sở Kiều duỗi tay ra, “Give me five?”
Nhiễm Dao đập tay với anh ta, “Hợp tác vui vẻ!” Đột nhiên thấy chân trời đã nổi váng màu vàng cam và mặt trời sắp lặn xuống, “Thôi chết! Mấy giờ rồi thế?”
“6 giờ. Đi thôi, tôi mời cô đi ăn tiệc lớn.”
“Không được, không được, tôi phải về khách sạn2đây. Đi trước nhé, tạm biệt…” Nhét điện thoại vào túi, tay cầm ván trượt, Nhiễm Dao chạy được hai bước xa rồi mới quay lại vẫy tay với anh ta, “Hôm nay tôi đã chơi rất vui, cảm ơn anh.”
“Ơ! Sao nói đó là đi thế này? Đứng lại!” Sở Kiều đuổi theo.
“Đã muộn rồi! A, anh…” Đột nhiên lao vào trong một vòng tay ấm áp quá bất ngờ, Nhiễm Dao há hốc mồm.
Sở Kiêu lùi lại, ánh mắt chính trực, nụ cười thẳng thắn: “Đừng hiểu lầm, chỉ là4một cái ôm tạm biệt thôi, hôm nay tôi cũng rất vui mà. Cô biết đấy, thực ra lễ kết hôn rất chán, đúng không?”
Trách móc một hồi, Nhiễm Dao không biết nên nói cái gì.
“Được rồi, cố về đi, tạm biệt.”
“… Ờ.” Nhiễm Dao lúng ta lúng túng gật đầu, cất bước đi về phía trước.
“Này! Tiểu tiên nữ!”
“Cái gì?”
“Cô nhở cho kỹ nhé, tên tôi là Sở Kiều, Sở trong Sở Bá Vương, Kiêu trong Kiêu Kỵ Doanh.”
Tiễn khách khứa đi hết rồi, Sở Khiêm mệt mỏi day ấn đường.
Hoặc là hoàng tử, công chúa cành vàng lá ngọc, hoặc là trùm dầu mỏ có địa vị quan trọng, hôn lễ phải tổ chức ở tận Manhattan đã là bất đắc dĩ lắm rồi, đã thế đến tận phút cuối còn phải ứng phó với một đám “ông lớn” này, quả thực phiền muốn chết.
Anh ta nghi ngờ có khi mình không phải vừa kết hôn mà là vừa trải qua một trận chém giết hung hiểm ấy chứ.
“Ba? Sao ba lại tới đây?”
Sở Hoài Binh nhìn trái nhìn phải như đang tìm gì đó.
Sở Khiêm nhíu mày, “Không phải con bảo ba lên lầu nghỉ ngơi sao.”
“Có thấy A Kiều đầu không?”
“Mời rượu xong là không thấy người đầu nữa. Ba tìm nó làm gì thế ạ?”
“Mau đi tìm đi, ba nó gọi điện cho ba, bảo nó mau về nước.”
“Để con gọi điện cho nó…”
“Vô dụng, máy vẫn bận suốt. Không biết thằng ranh này lại đi đâu nữa? Làm người ta lo lắng muốn chết rồi!” Sở Hoài Binh đi đi lại lại, “Mà con làm anh cũng thật là, sao không để ý gì tới em thế hả?”
“Ba, ba đừng vội, chắc là nó ở quanh đây thôi, để con đi tìm. Ba cứ lên lầu trước đi, chúng ta duy trì liên lạc là được.”
“Mau đi đi.”
Sở Khiêm còn chưa đi được mấy bước thì đã nhìn thấy người đang ở quảng trường đối diện cửa lớn khách sạn.
Lập tức thở phào một hơi.
“Thằng nhóc này đúng là khôn lanh, chạy ra đây để tránh bị làm phiền.”
Sở Kiều hoàn hồn, thu lại ý cười trên môi, nhìn về phía người tới, “Anh?”
“Anh nhìn thấy hết rồi, nói đi, cười trộm cái gì thế hả?”
“Nào có cười trộm cái gì chứ? Anh đừng nói lung tung!” “Bình thường, khi người ta nói dối thì sẽ không tự chủ được mà cao giọng hơn đấy.”
“…” Thật à?
Sở Khiêm bá vai bá cổ anh ta, “Nói đi, gặp phải chuyện tốt gì thế?”