Con Dâu Trời Phú

Chương 1221




Nhìn bó hoa trong tay, Nhiễm Dao còn chưa hồi thẩn thì Sở Kiều đã rời đi rồi.

Sao cô lại cầm thế này?

Rõ ràng là không định nhận cơ mà…

Phải rồi, là tên thanh niên đẹp1trai kia ép cô phải nhận.

Nơi xa, cô dâu chú rể đang mời rượu bề trên theo tập tục của Hoa Hạ, Sở Kiều bưng khay đứng sau chú rể, u phục thẳng thớm, mặt mũi8sáng láng.

Phù dâu người Ả Rập cũng không nhịn được mà lén nhìn anh ta mấy lần.

Búng tay một cái, Đàm Hi cười khẽ, “Hoàn hồn đi.”

Nhiễm Dao lập tức bừng tỉnh, cảm thấy cầm bó2hoa không được mà ném cũng chẳng xong, ánh mắt vừa quẫn bách lại vừa xấu hổ.

“Hi Hi, bó hoa này…”

“Người ta tặng cậu, tớ cũng không có cách nào.”

Nhiễm Dao mím môi, còn chưa nói4gì thì đã bị cô bạn từ chối rồi.

Nghi lễ kết thúc, Sở Hoài Binh tuyên bố khai tiệc.

Tiếng nhạc vang lên, người phục vụ đi tới đi lui, ăn uống linh đình.

Đàm Hi chỉ ăn mấy miếng bánh tượng trưng rồi chuẩn bị rời đi.

Nhiễm Dao lại uống hơi nhiều, không khỏi xoa bụng, “Tớ đi toilet cái đã.”

“Chờ cậu ngoài bãi đỗ xe nhé?”

“Được.”

Đàm Hi rời đi, gọi điện cho tài xế, “Đúng… tôi ra ngoài rồi, anh cứ lái thẳng xe tới cửa đi.”

Rất nhanh, chiếc xe Bently dừng ở bên cạnh cô.

Đàm Hi kéo cửa xe ngồi lên, cúi đầu nhắn Wechat cho Nhiễm Dao, đột nhiên lại nghe thấy tiếng “cạch”, cửa xe bị chốt lại.

“Anh…”

“Chơi vui vẻ chứ? Bà xã đại nhân.”

Đàm Hi nhướng mày. Qua kính chiếu hậu, cô nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc vừa đen vừa sâu, ẩn giấu sự sắc bén.

Lục Chinh ngồi trên ghế lái, chậm rãi xoay người lại, chủ động lộ mặt với Đàm Hi, “Mới mấy ngày mà đã không quen nhau rồi à? Đồ không có lương tâm này.”

Đàm Hi kêu lên một tiếng sau đó nhào lên, ôm lấy đầu người đàn ông, nhắm ngay vào mũi mà hôn một cái, “Sao anh lại tới đây?”

“Không chào đón à?”

Đàm Hi chỉ cười không nói.

Lục Chinh lập tức ngả ghế ngồi ra, theo khe hở ở giữa nhảy ra phía sau, giây tiếp theo, Đàm Hi đã bị kéo vào một vòng tay nóng bỏng.

Một bàn tay người đàn ông giữ chặt cô, một tay khác nâng cằm cố lên, “Không vui vẻ chào đón à? Hử?”

“Hoan nghênh chứ.”

“Đồ lừa đảo!” Nhị Gia nghiến răng.

“Có cần em vừa múa vừa hát làm nghi thức chào đón không?” “Hát thì miễn đi, nếu là múa thoát y thì miễn cưỡng có thể chấp nhận.”

Đàm Hi chọc vào ngực anh, “Nằm mơ! Nói đi, tới đây làm gì?”

“Tra khảo.”

Lục Chinh buông cô ra, lấy điện thoại rồi đưa cho cô xem.

Đàm Hi nhướng mày, sau khi giải khóa vân tay thì thấy giao diện dừng ở…

“Vòng bạn bè?”

“Kéo xuống dưới đi.” Giọng vừa lạnh lùng vừa trầm thấp.

Đầu ngón tay dừng lại, ánh mắt Đàm Hi dừng ở bài viết của Nhiễm Dao, click xem ảnh chụp, phóng lớn, nhìn trái nhìn phải.

“Ợ? Cái này là sao nhỉ? Chụp lúc nào thế?” Mắt chớp chớp.

Lục Chinh cười lạnh, “Cứ giả bộ nữa đi.”

“OK, sáu bức đầu tiên em biết, nhưng ba bức sau em hoàn toàn không rõ là được chụp lúc nào.”

“Xem ra không phải hiệu ứng của Photoshop rồi.” m u, lạnh lùng.

Đàm Hi đời người, suýt chút nữa thì cắn lưỡi, đây rõ ràng là không đánh đã khai còn gì.

“… Vấn đề góc chụp thôi, không nên tin vào ảnh chụp được.”

“Đừng quên, giờ em đã là người có gia đình.” Ánh mắt Nhị Gia nặng nề, lại có mấy phần u oán.

Đàm Hi giơ tay đầu hàng, “Thật sự không xằng bậy gì mà, tình cảm của em dành cho anh, trăng sao có thể chứng giám.”

“Đồ lừa đảo.”

Lục Chinh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, để lại cho cô một sườn mặt quật cường, mối mỏng mím chặt tạo thành một đường cong đầy ấm ức.

Trong lòng Đàm Hi đột nhiên mềm nhũn đến mức không đành lòng nữa.

“Rồi rồi, em sai rồi, em có tội, lần sau sẽ không thế nữa! Em thể…”

“Thật không?”

“Còn thật hơn vàng mười.”

“Nói thế còn nghe được.”

Nếu nói tới khoảng cách giữa núi băng và một kẻ ngoài lạnh lùng, trong nóng bỏng thì quả thực chỉ cách đúng một tờ giấy đăng ký kết hôn mà thôi.

Nhiễm Dao đi từ toilet ra, tới bãi đỗ xe thì chẳng thấy Đàm Hi đầu, chỉ có một mình tài xế đang ngồi lẻ loi ở ven đường hút thuốc.

“Cô… cô Nhiễm…” Chợt đứng phắt dậy, vội vã nghiền tàn thuốc, đôi tay khua loạn trong không khí như muốn xua tan đi khói thuốc.

“Hi Hi đâu rồi?”

“Bị Lục Tổng đưa đi rồi.”

“Lục Tổng á?” Nhiễm Dao trợn tròn mắt, “Ý anh là Lục Chinh ấy hả?”