Khóe môi Đàm Hi co giật: “Lật lại, có tiếng Trung.”
“Ồ.” Nhiễm Dao làm theo, “Sở Khiêm và… công chúa Wahada?”
“Ừ, hôn lễ của cậu chủ Phúc Tường, có muốn tham dự cùng hay không?”
“A! Tớ1biết rồi, là anh chàng đẹp trai thần bí đính hôn với công chúa nước Ả rập trên Weibo lúc trước, vậy mà cậu lại có được thiếp mời ư?!”
“Rất kỳ lạ sao?”
“Trên Weibo lan truyền8rằng, buổi hôn lễ này được bảo mật tuyệt đối, số người nhận được thiệp mời ở Hoa Hạ chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ảnh hậu mới Đan Lạ Bồi nhận được một tấm,2kết quả bị đưa lên top 1 tìm kiếm. Nhưng hình như tấm của cô ta không có khảm viền bạc…”
Nhiễm Dao lật qua lật lại, sờ mó xăm xoi: “Ôi chao, hình như không phải4là bạc…”
“Hů?”
“Bạch kim nhỉ? Đúng là công chúa nước Ả rập, giàu kinh hồn!”
“Thế nào, có muốn đi cùng không?”
“Tớ?” Nhiễm Dao trừng mắt, “Chuyện này… không được hay cho lắm đâu nhỉ?”
“Trên thiệp mời có viết, dẫn theo bạn tiệc.”
“Cậu dắt tớ đi theo? Vậy Lục soái thì sao?”
“Ở nhà chăm con.”
“…” Cậu giỏi!
Đàm Hi đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, “Địa điểm tổ chức hôn lễ ở Manhattan.”
“Cho nên?”
“Cho nên tiện thể đi thăm Hàn Sóc.”
Mắt Nhiễm Dao sáng rực: “Được đó! Đi đi đi! Chắc chắn phải đi!”
“Quyết định vậy nhé.”
4 giờ chiều, hai người mạnh ai lấy xe người nấy, nhét túi lớn túi nhỏ vào trong ghế sau, đi cùng đường đến ngã tư sau đó họ rẽ về hai hướng khác nhau.
Vốn dĩ Nhiễm Dao chuẩn bị về chung cư, nhưng giữa đường nhận được điện thoại của trợ lý:“… Mọi người đều ở studio? Được, tôi sẽ đến ngay, giàn xếp người trước đã.”
Vội vàng xoay đầu xe lại theo hướng ngược lại.
Khi đi ngang qua tòa nhà Thị Chính, Nhiễm Dao hơi thất thần, sau đó, rầm…
Cô vội vàng đạp thắng nhưng đã quá muộn.
Chủ nhân chiếc Mercedes phía trước tức giận đóng sầm cửa xe đi về phía cô. Nhiễm Dao vội vàng tắt máy, kéo phanh tay.
“Xin lỗi.” Xuống xe xin lỗi trước, “Là lỗi của tôi.”
Đối phương sửng sốt, không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp như thế, vả lại thái độ khá là thành khẩn, nhất thời lửa giận giảm bớt phân nửa.
“Khụ… lái xe nhìn đường, kiến thức cơ bản đến như thế mà cô cũng không hiểu sao? Đừng coi thường chuyện tông đuôi, rất nhiều tai nạn đều bắt nguồn từ đó, may mà chỗ này là đường một chiều, phía trước cũng không có xe…”
Ông chủ trung niên dạy bảo một trận, nước bọt bắn tứ tung, Nhiễm Dao đuối lý, chỉ có thể gật đầu nghe dạy bảo.Hai chiếc xe sang trọng, chiếm cứ nửa con đường, các xe phía sau kẹt thành một hàng dài, không ít người vây lại hóng chuyện, miệng truyền tại, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tống Tử Văn đi mua sắm với Tổng Thanh xong thì lái xe về nhà, nửa đường nhớ ra có một phần tài liệu để quên ở văn phòng.
“Anh quay về Tòa nhà Thị Chính lấy đồ, kêu Tiểu Bạch đến đón em nhé?”
Tống Thanh cúi đầu chơi điện thoại, nghe thấy thế, không ngẩng đầu lên: “Hôm nay Bạch Bạch phải mở phiên tòa, giờ này chắc vẫn chưa xong đầu, em đi lấy đồ với anh rồi về nhà, cũng như nhau thôi.”
Tổng Tử Văn đổi đường, chưa chạy được năm phút đã thấy phía trước kẹt xe.
“Chuyện gì thế?”
Tài xế phía trước đang ngồi xổm bên đường hút thuốc, ngước mắt lên nhìn Tống Tử Văn, “Phía trước có hai chiếc xe xịn đụng nhau, đang tranh chấp, đã hơn 20 – 30 phút rồi.”
“Cảnh sát giao thông đến chưa?”
“Không rõ lắm.”
Tổng Thanh thò đầu ra cửa sổ nhìn: “Ngon, đường trước tòa nhà Thị Chính mà cũng dám kẹt.”
“Anh xuống xe xem thử.” Nói xong, đẩy cửa xuống xe, đi về phía trước.
“Anh…” Tống Thanh muốn nói anh chẳng phải là cảnh sát, nhưng nghĩ lại, người hầu của nhân dân nên phục vụ quần chúng mọi lúc mọi nơi.