Con Dâu Trời Phú

Chương 1201




Thẩm Thục Phân không biết “Nhà họ Lục” là ai, nhưng vẫn có thể nhìn ra được chút manh mối từ phản ứng của Trương Hoa.

“Thật sự… nghiêm trọng đến thế sao?”

Trương Hoa nhìn cô ta, từ từ bình tĩnh trở lại: “Kiểu nhà giàu như nhà họ Lục không thể so sánh với tầng lớp bình thường như chúng ta được, tôi lo lắng Trương Khải sẽ trở mặt.”

“Trương Khải Tốt xấu gì hai1người cũng là anh em họ, chắc anh ta sẽ không…”

“Ha! Cách mấy đời huyết thống, cô cho rằng có thể thân được cỡ nào? Thậm chí tôi còn hoài nghi, hắn đang lợi dụng tôi tiếp cận Lục Chinh.”

“Vậy bây giờ phải tính sao đây?” Thẩm Thục Phân hoảng loạn, “Hay là… em đi xin lỗi Lục Tổng kia?”

“Người ta đã đi rồi, có tác dụng quái gì nữa đâu.”

“Thì anh cũng phải nghĩ8cách đi chứ…”

Trương Hoa nguớc mắt lên, ánh mắt lạnh lùng: “Cô còn dám nói?”

Cô ta rụt cổ lại, giải thích lí nhí: “Em cũng lo lắng cho con trai, nó chảy nhiều máu như thế, chắc chắn rất đau!”

Khuôn mặt Trương Hoa hơi thay đổi, một lúc sau mới thở dài: “Đi bước nào tỉnh bước đó vậy.”

“Hiệu trưởng nói như thế nào?”

Trương Hoa trầm ngâm: “Đích thân tôi sẽ đi xin lỗi.”

Thẩm Thục2Phân cất bước đi theo, lắp bắp: “Hay để em đi?” Bà ta sợ chồng mình không hạ sĩ diện được.

“Nếu đã đắc tội Trương Khải thì không thể làm nhà họ Lục ghét được, tuy người ta sẽ không so đo với chúng ta, nhưng thành ý phải tỏ đủ. Lúc nãy cũng trách tôi quá nóng vội, trò chơi thôi mà, tranh giành hạng nhất với một đứa nhóc làm gì cơ chứ?”

Bây4giờ nói gì cũng đã muộn rồi, chỉ có thể cố gắng cứu vãn thôi.

Ngoại trừ hai vợ chồng Trương Hoa ra thì vẫn còn một người rất bất ngờ vì thân phận của Lục Chinh và Đàm Hi.

“… Đợi mà xem vậy, trứng không thể chọi đá, đừng nói là một Trương Hoa, cho dù là cả nhà họ Trương cũng không dám đối chọi với Lục Chinh, vậy mà hắn lại dám ra tay đánh con nhà người ta, chán sống rồi hả?”

“Chắc bây giờ Trương Hoa đã tỉnh ngộ ra, có kịch hay để xem rồi!”

Dịch Hồng đứng trong đám đông phụ huynh, nghe xung quanh thảo luận, ban đầu còn không hiểu gì, sau đó mới bừng tỉnh ra, tâm trạng cứ như ngồi tàu lượn siêu tốc.

“Con trai ngoan, con nói thử xem, ban đầu cô giáo sắp xếp chỗ ngồi như thế nào?”

Dịch Hạo Lâm đang cúi đầu, nghịch đá, nghe thấy thế, cậu nhóc ngẩng đầu lên: “Cao ngồi sau, thấp ngồi trước.”

“Vậy con được xếp ngồi cạnh Ngộ Hạ à?”

“Không phải đâu!”

“Là sao?”

“Công chúa nhỏ tự chọn đó!” Nói xong, ngẩng đầu lên, thổi tóc mái, rất tự hào.

Khóe môi Dịch Hồng co giật, “Sao cô bé ấy lại chọn con con?”

“Chắc là vì con khá là đẹp trai.”

“…” Con trai à, con đúng là không biết xấu hổ mà.

“À, bạn ấy còn khen ly của con đẹp nữa.”

“Ly gì?”

“Thì chiếc ly cầu vồng mẹ ruột của con mua lúc trước ấy. Con mời cậu ấy uống nước trái cây, cậu ấy chịu làm bạn cùng bàn của con.”

“Nước trái cây ở đâu ra?”

“Mẹ ruột ép đó.”

Dịch Hồng bỗng nhiên nhớ ra, trước đây không lâu, cô ấy đến nhà ở lại một đêm, ngày hôm sau còn chuẩn bị bữa sáng gồm sandwich và nước ép trái cây tươi cho hai cha con họ.

“Mẹ con… giỏi giang thật.”

“Đó là tất nhiên!” Cậu bé khẽ hừ, “Cũng không xem thử đó là mẹ của ai!”

“Thằng nhóc thối!”

“Ba ơi, à thì… con suy nghĩ rồi, Hạ Hạ làm bạn gái của con vẫn là thích hợp nhất, ba đừng xía vào nữa có được không?”

Dịch Hồng nhướng mày, “Được thôi, chỉ cần con theo đuổi được con nhà người ta thì ba sẽ không xía vào nữa, không theo đuổi được là do con vô dụng, cũng đừng có kêu la gì hết.”“Một lời đã hứa.” Cậu bé hất cằm lên, dáng vẻ kiêu ngạo.

Hứa Ninh đi toilet xong trở về thì nghe ngóng được chuyện xảy ra vào lúc nãy, quả nhiên cô ta không nhìn nhầm, người đàn ông kia còn tôn quý hơn cô ta tưởng tượng.

Nhà họ Lục…

Gia tộc giàu có mà vô số minh tinh khát vọng với tới.

Phóng tầm mắt tìm kiếp khắp nơi, muốn bắt được bóng dáng cao lớn kia, đáng tiếc thay, mọi thứ công cốc.

“Cố đang tìm ai?” Giọng nói lạnh lùng của Dịch Hồng vang lên bên tai. Hứa Ninh xoay đầu lại theo bản năng, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh ta.

“Phù… giật hết cả mình.” Hứa Ninh vỗ ngực, “Cha con hai người đi đâu vậy? Làm người ta tìm nãy giờ…”

“Hoạt động kết thúc rồi, đi thôi.”

“Đi?”

“Sao hả, còn muốn ở lại đây sao?”

“Không… không phải…”

Dịch Hồng dẫn con trai xoay người rời đi, Hứa Ninh đuổi theo.

“Ông xã, đợi em với!”

Mang giày cao gót, đuổi theo đến tận cổng trường mới bắt kịp Dịch Hồng.

“Con trai, con vào chỗ gác cổng ngồi một chút, ba có chút chuyện phải nói với… dì của con.”

Dịch Hạo Lâm đảo mắt, hình như đã nghĩ đến được điều gì, cậu bé vâng lời chạy đi.

Chú gác cổng ơi, cháu đến đây….

Hứa Ninh vẫn còn bị chấn động bởi tiếng “dì” kia, mất một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng lại được.

Phải biết rằng, lúc trước Dịch Hồng luôn yêu cầu Dịch Hạo Lâm gọi cô ta là “mẹ”, sao đột nhiên lại thay đổi cách xưng hô rồi?

“Ông xã, anh… lúc nãy kêu Hạo Lâm gọi em là gì?”

“Di.”

Hứa Ninh khó hiểu.

Anh ta rút một điếu thuốc lá, châm thuốc, dáng vẻ trông khá giống lưu manh: “Sau khi ly hôn thì gọi mẹ sẽ không phù hợp nữa.”

Hứa Ninh như bị sét đánh ngang tai: “Ly… hôn?”

Hai chữ, nhưng cô ta lại nói ra vô cùng khó khăn.

“Ừ.” Anh ta cũng chẳng có cảm xúc gì, cứ như đang nói chuyện phiếm vậy.

“Anh muốn ly hôn với em?!” Giọng của cô ta bỗng nhiên cao vút, hai mắt trừng to, không thể tin được.

“Chuyện phía sau tôi sẽ kêu luật sư xử lý, thứ nào thuộc về cô đảm bảo sẽ không thiếu”

“Ông xã, em đã làm gì sai? Sao anh đột nhiên lại muốn ly hôn? Là em đã phạm lỗi gì, hay có người đã bịa đặt nói xấu trước mặt anh?”

“Lý do không quan trọng”

“Chúng ta mới đăng ký chưa được hai tháng mà. Anh cho rằng mình đang chơi đồ hàng, chơi game à?” Hứa Ninh thật sự ngơ ngác, cũng nôn nóng.

Không sai, cô ta hướng về những gia đình giàu có như Lục Chinh, hy vọng có một ngày có thể bay lên cành cao. Nhưng hy vọng chỉ là hy vọng, Dịch Hồng mới là cái người cô ta phải giữ lấy thật chặt.

Điểm này Hứa Ninh luôn rất tỉnh táo.

Nhưng hiện tại, người đàn ông mà cô ta luôn cho rằng đã giữ thật chặt, không thể nào chạy thoát được lại đòi ly hôn với cô ta?

Rốt cuộc thế giới này bị sao thế nhỉ?

“Điều tôi muốn nói chỉ có thể, tôi đi trước đây. Con trai…”

Dịch Hạo Lâm chạy lạch tạch đến.

Dịch Hồng bế cậu bé vào lòng: “Về nhà thôi!”

Hứa Ninh: “…”