Còn 10 mét nữa, chiếc xe bên cạnh vượt mặt đã đành, còn đột nhiên đâm ngang, giống như cố ý chặn đường.
A Lưu không còn đánh vô lăng né tránh như lúc nãy, mà gia tốc đâm thẳng vào.
Đổi con người của cậu nhóc đen láy. Dưới ánh nắng mặt trời, nó phản chiếu ra ánh sáng chói mắt, mang theo sự kiên định và quả quyết.
Quả cảm, liều mạng.
Người phụ huynh kia cũng âm thầm dùng sức, nhìn chằm chằm vào cậu nhóc, muốn dùng ánh mắt uy hiếp, ép A Lưu chủ động né đường.
Nhưng, trong mắt cậu nhóc chỉ có đích đến, ngoài thứ ấy ra thì chẳng có gì khác.
Không sợ hãi, không kính nể, thậm chí không có sống chết.
Cuối cùng, hai chiếc xe đâm vào nhau, do phần lực bên phía A Lưu đến quá mạnh và quá bất ngờ, nên trực tiếp đâm méo xe đối phương, kéo theo đó là cơn chấn động dữ dội, khiến cho đứa bé đang ngồi trên ghế phó lái bay thẳng ra ngoài, sau đó là tiếng khóc kinh thiên động địa.
Cùng lúc đó, tiếng chuông chỗ đích đến vang lên, đoang đoang…
Bên này thảm bại chề, bên kia gió xuân đắc ý.
Thấy đứa bé bay ra, vị phụ huynh kia biến sắc, vội vàng xuống xe, lật đứa bé lại xem. Đứa nhóc miệng đầy máu, rơi mất hai chiếc răng. Hắn ta vừa thấy hối hận vừa tức giận, nhìn A Lưu bằng ánh mắt hung ác.
A Lưu chỉ đáp trả lại bằng một ánh mắt khinh thường.
Hắn ta sửng sốt, cảm thấy có thể bản thân đã nhìn nhầm, một đứa nhóc mẫu giáo 5 tuổi, sao có thể sở hữu ánh mắt như thế được?
Đợi đến khi hắn ta nhìn kỹ thì A Lưu đã xoay người, cầm lấy chiếc cúp quán quân, để lại cho hắn ta một cái ót đen thui.
Sự cố ngoài ý muốn phát sinh, giáo viên hốt hoảng.
Những đứa trẻ có thể vào đây học thì điều kiện gia đình cũng thuộc loại hàng đầu, thậm chí còn có một vài gia đình có bối cảnh lớn.
Bất kỳ một đứa bé nào bị thương, phía nhà trường cũng đều khó ăn nói rõ ràng.
Nhất thời có hai ba giáo viên chạy vào giữa sân, “Ba của Chí Kỳ, cậu bé không sao chứ?”
“A… chảy máu rồi.”
“Mau gọi bác sĩ của trường đến!”
“Dạ, vâng!”
Đám đông vây quanh bắt đầu hỗn loạn, không lâu sau, một người phụ nữ lao tới: “Con trai?! Con đừng dọa mẹ…”
Cậu bé thấy càng ngày càng có nhiều người vây quanh cậu nên cậu ta càng khóc dữ dội hơn.
Người phụ nữ đau lòng, giao con trai cho chồng, sau đó đứng phắt dậy, đi về phía Lục Chinh và A Lưu.
“Rốt cuộc các người có nhân tính không hả? Sao có thể nỡ xuống tay được: Con trai tôi nó còn nhỏ như thế, tại sao cháu lại cố ý đụng nó?” Nói xong, giơ tay ra định túm lấy cổ áo của A Lưu.
Có Lục Chinh ở đây, sao có thể để cô ta ra tay được?
Cơn tức giận của cô ta trở nên dữ dội hơn: “Còn anh nữa, làm phụ huynh kiểu gì đấy? Con trai anh đụng người khác, một câu xin lỗi cũng không có, lại còn đi gõ chiêng. Các người quả thật không phải là người, không có nhân tính! Không bằng cầm thú!”
Lục Chinh cau mày, vẻ mặt âm trầm.
Cô ta càng dây dưa không thôi: “Mới tí tuổi đầu đã biết đi làm hại người khác, lớn lên rồi thì sao mà chịu được? Có phải muốn báo thù xã hội không? Hôm nay các người không nói cho rõ ràng thì đừng hòng cho qua!”
“Ồ! Tôi lại muốn hỏi xem, chị đây muốn xử lý thế nào đây?”
Đàm Hi lạnh nhạt lên tiếng. Cô vào theo sau người phụ nữ kia, nên cũng nghe rất rõ những gì cô ta nói.
“Cô là ai?”
“Tôi là mẹ của đứa bé này.”
“Đến đúng lúc lắm.” Cô ta cười lạnh, “Nuôi không biết dạy là lỗi của cha, người làm mẹ như cô cũng không thoát khỏi có liên quan! Xin lỗi, bắt buộc phải xin lỗi con trai tôi! Đồng thời phải gánh vác hết mọi trách nhiệm!”
“Được.” Đàm Hi trả lời rất dứt khoát.
Cô ta nghĩ rằng cô sợ rồi, nên vẻ mặt càng thêm kiêu căng.
“Nhưng trước khi xin lỗi, tôi có một thắc mắc, hy vọng chị đây có thể giải đáp giúp tôi.”
“Cái gì?”
“Quy tắc đã nói rất rõ ràng, trẻ con điều khiển vô lăng, phụ huynh làm trợ thủ, nhưng lúc nãy hình như tôi thấy ba đứa bé lại ngồi vào vị trí lái, chị giải thích như thế nào đây?”