Con Dâu Trời Phú

Chương 1183




“Ồ, vẫn chưa chịu thối cơ à? Lần trước khi kính rượu với Lục Tổng, anh đâu có mang cái thái độ muốn đào chân tường nhà người ta thế này đâu?”

“Sặc! Rốt cuộc anh có biết ăn nói không thể: Đào chân tường cái quái gì!”

“Có cho anh cũng không dám”

Chiếc Hummer đen dừng lại trước của trường mầm non, lúc này đã có không ít phụ huynh đang đợi.

Đàm Hi xuống xe, đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua bốn chai nước.

Lục Chinh đỗ xe, đi đến bên cạnh cô, “Em mua gì vậy?”

Đàm Hi lấy một chai nước trong túi ra đưa cho anh, “Này”

Người đàn ông nhận lấy, mở nắp, sau đó đưa đến trước mặt cô, “Em uống trước đi”

Đàm Hi bỗng thấy ấm áp trong lòng, ngửa đầu uống hai4ngụm, cổ hình thành một đường cong tuyệt đẹp, trắng nõn dưới ánh sáng mặt trời.

Bỗng thu hút không ít ánh mắt chú ý của các ông bố xung quanh.

Lục Chinh đen sì mặt lại, chắn trước mặt cô, trong chốc lát đã che chắn cô thật kỹ càng.

Đàm Hi đưa một chai nước mới cho Lục Chinh, người đàn ông không cầm lấy mà cẩm ngay chai nước cô vừa uống, ngửa đầu uống cạn phần nước còn lại trong chai.

Rồi tiện tay ném chai không vào trong thùng rác bên cạnh.

Đúng năm rưỡi, giáo viên dắt các bé ra ngoài, hai bé một cặp, xếp thành hai hàng dài.

“Sắp được gặp ba mẹ rồi, các con có thấy vui không nào?”

“Có ạ..” Một loạt giọng nói non nớt của trẻ con vang lên. Phụ huynh đứng bên ngoài nghe vậy cực kỳ vui vẻ.

“Vậy các con xếp hàng nhé, không chen lấn xô đẩy, có được không nào?”

“Vâng…”

Ngộ Hạ đứng đầu hàng thứ nhất. Cô bé mặc chiếc váy hoa nhỏ màu xanh da trời, để lộ ra cánh tay mũm mĩm, chiếc kẹp tóc hình bông hoa cài trên đầu vừa đáng yêu lại xinh đẹp. Lúc này cô bé đang nhìn hướng ra bên ngoài, bỗng nhiên ánh mắt khựng lại, hai mắt chợt sáng bừng lên, rõ ràng là cô bé đã nhìn thấy Đàm Hi và Lục Chinh.

Đàm Hi vẫy tay với con gái. Lục Chinh chỉ khẽ nở nụ cười.Rất nhanh sau đó, giáo viên xếp hàng cho các bé xong, cổng trường được mở ra. Các cô bé cậu bé như ong vỡ tổ, nhanh chóng nhào vào vòng tay ba mẹ.

May mà địa điểm đủ lớn, số lượng học sinh cũng không nhiều, cho nên không quá chen chúc nhau.

“Ha Ha…”

Bước chân cô bé bỗng khựng lại, bàn tay đã giang ra giữa không trung của cô bé cũng theo đó cứng nhắc dừng lại giữa không trung.

Nhìn lại theo tiếng gọi thì thấy một cậu bé dáng người cao gầy chạy đến trước mặt con gái, đang đỏ mặt nhét thứ gì đó vào trong lòng cô bé, sau đó xoay người chạy đi mất.

Ngộ Hạ hoang mang nhìn hộp quà trong tay, rồi lại nhìn cậu bé đã chạy xa. Cô nhóc còn không biết cậu bé kia tên là gì mà?

Thôi bỏ đi…

Mở cặp ra, đặt hộp quà vào trong, sau đó vui vẻ chạy vào vòng tay ba.

Lục Chinh tạm đè lại sự khó hiểu, chỉ nói: “Thế nào, trường mầm non có vui không con?”

“Vui ạ!” Mạnh mẽ gật đầu.

“Vậy mai con có đi học nữa không?”

“Đi ạ!”

Lục Chinh hài lòng.

Bên kia, A Lưu đã đi đến trước mặt Đàm Hi. So với Ngộ Hạ nhảy nhót tung tăng, bước chân cậu bé không chỉ thong dong trầm ổn, thậm chí còn có vài phần tản mạn nhàn nhã.

Không nhanh không chậm, không gấp gáp cũng không lề mề.

“Ba, mę.”

Đàm Hi làm động tác đón lấy cặp sách của cậu bé, nhưng A Lưu tránh đi, “Không nặng, con tự mang được.”

“Ổ” Con trai đã lớn không bám mẹ, Đàm Hi cũng không cưỡng ép.

Gia đình bốn người lên xe, hai nhóc ngồi phía sau. Đàm Hi đưa nước cho hai đứa bé, mỗi người một chai, nắp chai đều đã được mở.

A Lưu: “Cảm ơn mẹ”

Đàm Hi: “You are welcome”

Nhưng cô nhóc lại lắc đầu, “Con không khát, con vừa uống nước trái cây rồi”

“Nước trái cây ở đầu ra thế?”

“Anh Tiểu Dịch mời con uống ạ?

Đàm Hi cau mày: “Anh… Tiểu Dịch?”

“À, chính là bạn cùng bàn của con! Anh ấy có răng trắng lắm, cười còn có má lúm đồng tiền nữa. Anh ấy nói nước trái cây là do mẹ anh ấy làm từ trái cây tươi ngon, cực kỳ bổ dưỡng, con cũng thấy là ngon lắm ấy”

“Xem ra bé cưng nhà chúng ta có bạn rồi”

Cô nhóc con mặt mày rạng rỡ: “Vâng ạ.”

Đàm Hi thực sự thấy vui cho con gái, nhưng Lục Chinh lại vô thức cảnh giác.

Mới ngày đầu tiên đi học đã gọi bạn cùng bàn là “anh” rồi, thế thì còn ra gì nữa?

Nhưng Lục Chinh cũng chỉ nghĩ vậy chứ không hỏi gì.

Ngộ Hạ hơi lúng túng: “A còn… con quên mất anh ấy tên là gì rồi, chỉ nhớ họ Dịch thôi.”

Lúc này Lục Chinh mới hơi hài lòng, trước khi khởi động xe liếc nhìn con gái qua gương chiếu hậu, ánh mắt nhìn vào chiếc cặp sách nhỏ xinh của con gái, hơi mím môi lại, không nói gì cả, mà đi thẳng về nhà.

Hôm trước Đàm Thủy Tâm đã về nhà cũ, trong nhà có thêm cô giúp việc, vừa vào trong nhà đã ngửi thấy mùi cơm canh thơm phức.

“Cậu chủ, cô chủ, hai người về rồi, mười lăm phút nữa là ăn cơm được rồi ạ”

Đàm Hi gật đầu, “Dì vất vả rồi.”

Sau đó đi lên tầng thay quần áo.

Lục Chinh gọi con gái đến trước mặt. A Lưu ngồi bên cạnh, đang xem tivi nhưng lỗ tai dựng lên bóng chuyện.

Ngô Hạ: “Ba gọi con ạ?”

“Đến đây”

Cô nhóc con lén liếc nhìn sắc mặt ba, có vẻ thấp thỏm đi đến.

“Vừa rồi cậu bé gọi con lại ở cổng trường là ai?”

“Hả?”

“Chính là cậu nhóc nhét quà cho con ấy”

“Con không biết, bạn ấy học lớp bên cạnh ạ”